Mặc Quốc Thiên khiếp sợ.
Nhưng ông ta lại có một loại tự tin đến mức mê muội đối với Tống Tử Ngư.
Giống như tên tiểu tử trẻ tuổi này, thật sự có bản lĩnh cũng không phải chỉ là mạnh miệng nói ra câu này… “Được! Nếu đã như vậy Trẫm sẽ chờ để xeml”
Mặc Quốc Thiên giải quyết dứt khoát.
Ba người thuận lợi xuất cung.
“Làm ta sợ muốn chết”
Vừa ra khỏi cửa cung, Vân Khương Mịch lập tức vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: “Ta vốn cho rằng Phụ hoàng thật sự muốn chém đầu của ta!”
Mặc Phùng Dương: “…
“Vậy mà nàng lại sợ? Mới vừa rồi không phải rất trâu bò sao?”
Hắn đi theo Vân Khương Mịch, học được rất nhiều từ hiện đại: “Ta cho rằng nàng thật sự không sợ trời không sợ đất”
“Sao lại có thể không sợ? Đó là Phụ hoàng đấy, từng có lời đồn: Phụ hoàng hét một tiếng cả kinh thành phải run rẩy ba lần!”
Nàng chính là một con hổ giấy mà thôi.
Vân Khương Mịch lườm hắn một cái: “Đấy là ta giả vờ, không thể tự mình làm loạn thế trận được”
Ai mà không sợ Hoàng đế chứ? Hoàng đế trở mặt còn nhanh hơn thời tiết thay đổi, trong tay nắm giữ sinh tử của tất cả mọi người, ai dám tuỳ tiện trêu chọc chứ?
Mặc Phùng Dương nhìn nàng cười cười rồi quay đầu hỏi Tống Tử Ngư: “Tử Ngư, trước mặt Phụ hoàng ngươi nhận lời trong thời gian nửa tháng sẽ giải quyết mọi việc, thật sự có thể làm được sao?”
“Có thể”
Tống Tử Ngư gật đầu: “Nhưng trước đó ta phải quay về núi Vân Vụ một chuyến”
“Ngươi đi gặp Huyền Sơn tiên sinh?”
Vân Khương Mịch hỏi.
“Đúng”
“Nhưng trận mưa này, đã bắt đầu từ mấy tháng trước rồi, mấy ngày gần đây mới tạnh.
Mà Tam ca chính xác là vừa từ bên hướng Tây bắc trở về nhưng về kinh thành cũng chưa được một tháng, sao có thể liên