Suy cho cùng cũng không phải Tôn đáp ứng không biết tính tình của ca ca nhà mình!
Hắn ta nhìn thấy mỹ nhân thì chân sẽ mềm nhũn.
Vân Khương Mịch lại là một giai nhân tuyệt thế, cũng khó tránh khỏi sẽ bị nhìn chằm chằm… Dẫu sao ca ca vẫn là một người chưa từng trải đời.
Tôn đáp ứng nghĩ thầm.
Nhất thời nàng ta cũng không lo lắng gì nữa.
Thế nhưng ỷ được Mặc Quốc Thiên cưng chiều, nàng ta lại hăng hái tìm đường chết: “Mà cho dù là vậy, Minh Vương phi cũng không thể sử dụng thủ đoạn độc ác như thế được! Mọi việc đều không thể có cơ hội lần thứ hai sao?”
“Bổn vương phi ở đây, không có cơ hội lần thứ hai”
Vân Khương Mịch không để lại chút mặt mũi nào cho nàng ta.
Tôn đáp ứng nghẹn lời, thật lâu sau mới nói: “Làm sao ngươi lại không nói lý như vậy?”
“Ta không nói lý thế đấy, thì làm sao?”
Vân Khương Mịch cười nhạt: “Vốn dĩ ta định buông tha cho Tôn Trọng Mạnh, nhưng Tôn đáp ứng ngươi không chịu bỏ qua, trái lại còn tìm lỗi sai của ta, cáo trạng với phụ hoàng…
“Nếu như bị Vương gia nhà ta biết, e là đại ca của ngươi đã mất mạng cũng không biết chừng”
“Ngươi chẳng cảm kích ta, trái lại còn trách cứ bổn vương phi! Đã như vậy, ta sẽ hạ lệnh thu hồi cái mạng chó của đại ca ngươi!”
Nói xong, Vân Khương Mịch lại phân phó người ngoài cửa: “Tiểu Lương tử! Lập tức dẫn người bắt Tôn Trọng Mạnh tiến cung, loạn côn đánh chết!”
Nghe vậy, Tôn đáp ứng bị doạ đến choáng váng!
Ngược lại Lương tiểu công công cũng rất phối hợp, tức khắc lên tiếng trả lời.
Tôn đáp ứng nhìn Vân Khương Mịch mang vẻ mặt không hề thay đổi, vội vàng cầu xin Mặc Quốc Thiên tha thứ: “Hoàng thượng, người nhìn đi! Quả thực là Minh Vương phi hơi quá đáng, không hề để người vào mắt!”
“Người nhất định phải làm chủ cho tần thiếp và ca ca!”
Vân Khương Mịch thong thả ung dung nâng chung trà lên nhấp một ngụm.
Mặc Quốc Thiên lạnh lùng nói: “Tông Trọng Mạnh bất kính với Minh Vương phi, quả là nên phạt”
Chỉ một câu nói đã đánh Tôn đáp ứng rơi