Số bạc dùng để xây một cung Tích Nguyệt mới thì vẫn còn dư giả.
Số còn dư đương nhiên sẽ chui vào trong túi tiền của bà ta.
Triệu hoàng hậu đã tính toán rất kỹ, nhưng lại không biết lúc này Vân Khương Mịch và Mặc.
Phùng Dương đã đi đến ngự thư phòng diện thánh.
Vừa tiến vào ngự thư phòng, Vân Khương Mịch đã quỳ xuống trước mặt Mặc Quốc Thiên, than thở khóc lóc cáo trạng: “Phụ hoàng, người nhất định phải làm chủ cho con dâu”
Hiện giờ, không chỉ có Triệu hoàng hậu nhìn thấy nàng là đau đầu mà Mặc Quốc Thiên nhìn thấy nàng cũng đau đầu.
Quả thực Vân Khương Mịch là hộ không chịu di dời của ngự thư phòng.
Không cho vào thì khóc lóc om sòm hoặc giở trò.
Cho vào thì lại giận dỗi ông ta đủ trò.
Mặc Quốc Thiên rất hối hận, ban đầu đã cho nha đầu này quyền được tự do ra vào ngự thư phòng… Bây giờ muốn thu hồi lại e là muộn rồi.
Có thể thu hồi lại hay không cũng là một vấn đề khó.
Ông ta ấn mi tâm, hít sâu vài lần mới miễn cưỡng nhìn Vân Khương Mịch đang quỳ trên mặt đất khóc lóc om sòm.
“Con bớt diễn kịch lại đi! Trẫm nuốt không nổi màn này của con”
Mặc Quốc Thiên xoay người bỏ đi, Vân Khương Mịch vươn tay ra ôm chân ông ta: “Phụ hoàng, nếu người không làm chủ cho con dâu, hôm nay con dâu sẽ quỳ suốt ở đây không đứng dậy”
Nàng đã áp dụng hoàn toàn chiêu kia của Tôn Đáp Ứng.
Mặc Quốc Thiên: “…”
Đau đầu, đau đầu quá đi!
“Con nói đi!”
Ông ta tức giận ngồi xuống: “Lau nước mắt của con đi, khóc lóc xấu muốn chết”
“Hôm nay con dâu có ý tốt phá bỏ đỉnh của cung Tích Nguyệt, dự định sẽ bỏ tiền túi ra để trùng tu lại cung Tích Nguyệt.
Ai ngờ đâu Triệu hoàng hậu hiểu lầm con dâu, còn doạ dẫm lấy của con một trăm vạn lượng bạc!”
Vân Khương Mịch không lau nước mắt, tiếp tục khóc.
Càng khóc càng xấu, càng xấu càng khóc.
Mặc Quốc Thiên chỉ còn biết thở dài, chứ cũng không có cách nào khác.
Ông ta nhìn về phía Mặc Phùng Dương cầu xin sự giúp đỡ: có thể mang thê tử của con đi ra khỏi đây không, Trẫm đau đầu.
Mặc Phùng Dương chỉ đành làm như không nhìn thấy.
Mặc Phùng Dương tức giận đến mức răng lợi cũng đau.
“Trãẫm nghe nói là con chủ