Mặc Phùng Dương ngồi xuống đối diện này: “Mịch nhi, lần này thực sự là công lao của nàng! Huyền Sơn tiên sinh và Tống Tử Ngư là do nàng tìm được, cũng là do thuyết phục xuống núi: “Hơn nữa nàng đã khiến bọn họ động lòng, đứng về phía bổn vương.
”
“Cho nên?”
Vân Khương Mịch nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi định đền đáp ta thế nào?”
Mặc Phùng Dương đang định lên tiếng, thì một tiếng “mẫu thân” đã nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Vân Khương Mịch vừa mới hất mặt lên trời nói chuyện với Mặc Phùng Dương, lập tức nở nụ cười: “Hầy! Nhi tử, mau đến đây với mẫu thân!”
Là nhóc con bụ bãm, phóng như đầu đạn bay về vào lòng Vân Khương Mịch.
Nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của hai mẫu tử, trong lòng Mặc Phùng Dương rất thú ý.
Hắn chua xót nhìn sang hai người bọn họ: “Phong Bảo, có phải con đã quên cái gì rồi không?”
“Cái gì thế?”
Phong Bảo từ trong lòng Vân Khương Mịch thò đầu ra.
Mặc Phùng Dương miễn cưỡng nói: “Có phải con đã quên rồi không, ở đây còn có một người nữa?”
“Còn có một người nữa? Ai thế?”
Đôi mắt Phong Bảo to tròn đen láy, quay tròn nhìn hắn, tròng mắt chuyển động không ngừng: “Chẳng lẽ ở đây có quỷ sao? Sao ta không nhìn thấy gì cả!”
Mặc Phùng Dương: “…”
Tên nhóc con này đang cố ý sao!
Hắn vươn tay chỉ chính mình: “Có phải con đã quên ta rồi không, còn ai con chưa gọi tên?”
“Ai?”
Phong Bảo tiếp tục chớp mắt, như người vô tội, có chút ngốc nghếch, đáng yêu.
Mặc Phùng Dương: “…”
“Còn có bổn vương!”
“Ồ, xin chào cha giả”
Lúc này Phong Bảo mới lộ ra nụ cười giả dối.
Mặc Phùng Dương: Hiện tại hắn bị hai mẫu tử này chọc cho tức chết mất!
“Cha giả, lúc này không phải người nên bận rộn ở Thần Cơ Doanh sao? Vì sao lại ở đây? Mẫu thân nói, là nam nhân phải lấy sự nghiệp làm trọng, không được lãng phí thời gian!”
Phong Bảo xụ mặt, dáng vẻ như người lớn: “Nếu như người không tập