Trong điện chỉ còn lại có Vân Khương Mịch bình tĩnh xem trò vui, Tôn đáp ứng kinh hoảng thất thố bó mình thành cái bánh chưng, còn có Mặc Quốc Thiên không tỉnh táo lắm.
“Tôn tam đỡ, lá gan không nhỏ nhỉ!”
Vân Khương Mịch kéo cái ghế ngồi xuống, nhìn mảnh vụn bình hoa ở mép giường.
Tiếng giòn dã vừa rồi chính là cái này gây ra, còn có Mặc Quốc Thiên dùng hết toàn lực cố giữ tỉnh táo hô một câu “Người đâu!”
Mới để Vân Khương Mịch nhận ra được sự không đúng, vội xông vào cứu ông ta.
Nếu mà trễ một bước nữa…
Nàng nhìn bộ đồ ngủ lỏng lỏng lẻo lẻo trên người Mặc Quốc Thiên, không nhịn được bực bội cười một tiếng.
Trong đầu nàng nghĩ trễ một bước nữa thì hôm nay phụ hoàng khó giữ được khí tiết tuổi già.
Chờ sau khi ông ta tỉnh táo lại, sợ là sẽ tức giận phá hủy toàn bộ hậu cung không?
Tôn đáp ứng run rẩy.
Nàng ta cũng không biết, tại sao nàng ta vừa nhìn thấy Vân Khương Mịch là run run.
được… Ngươi dám đối xử với phụ hoàng như vậy, mẫu hậu sẽ phạt ngươi thế nào đây?”
Nghe vậy, Tôn đáp ứng lại thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta chính là người của Hoàng hậu nương nương.
Nàng ta nghe Hoàng hậu nương nương phân phó mới dám làm như vậy.
Nếu Minh Vương phi bẩm báo với nương nương thì nàng ta không sợ.
Vân Khương Mịch thấy Tôn đáp ứng lại thở phào nhẹ nhõm, sao nàng không biết vì sao nàng ta không sợ.
Đơn giản là bởi vì nàng ta là con cờ trong tay Triệu hoàng hậu.
Nàng cũng không nhiều lời, định lấy giải dược từ trong không gian ra.
Nhưng nàng lật tới lật lui cũng không thể tìm được một viên giải dược, không gian nghịch ngợm