Lúc này mới hiểu tại sao Vân Khương Mịch lại bảo nàng ta ngu xuẩn!
Nàng ta không ngu xuẩn sao?
Ngu đến mức bị người ta lợi dụng mà không biết!
Nếu có thể đổi lấy được sự sủng ái của Hoàng thượng, nàng ta cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.
Nhưng hết lần này đến lần khác nàng ta không có được gì cải Tôn đáp ứng tuyệt vọng, điên cuồng la lên: “Nương nương, thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp không dám nữa!”
Đáng tiếc Triệu hoàng hậu không thèm liếc nàng ta lấy một lần chỉ chán ghét sai người chặn miệng của nàng ta.
Ngự thư phòng.
Vân Khương đợi gần một canh giờ, Đức phi mới vịn vào tường đi ra.
Lý ma ma vội vàng đi đến đỡ bà: “Nương nương, người không sao chứt”
Đức phi lúc này đến nói chuyện cũng rất tốn công, giọng nói có chút khàn.
Khẽ gật đầu tỏ ý muốn Lý ma ma nhanh chóng đưa bà trở về cung Vĩnh Thọ.
Vân Khương Mịch vòng tay tựa vào cột, nhìn thấy Đức phi đi ra, mỉm cười.
“Mẫu phi, người không sao chứ?”
Phụ hoàng đúng là càng già càng dẻo dai mài!
Trông thấy Vân Khương Mịch, Đức phi có chút xấu hổ.
Nhưng nhớ đến hôm nay, may mà có nàng, Tôn đáp ứng mới không đạt được…Sắc mặt bà dịu đi một chút, khàn giọng nói với nàng: “Mịch nhi, hôm nay cực cho ngươi rồi.
”
Vân Khương Mịch: “Hả?”
Nàng không nghe nhầm đấy chứ!
“Ngày mai, ngươi hãy đến cung Vĩnh Thọ một chuyến, bổn cung có chuyện muốn nói với ngươi.
”
Đức phi được Lý ma ma dìu đỡ rời đi.
Vân Khương Mịch nhìn bóng lưng bà, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Trong điện truyền đến giọng nói của Mặc Quốc Thiên: “Tô Bính Thiện, Tô Bính Thiện đâu?”
Không nghe Tô Bính Thiện trả lời, Mặc Quốc Thiên lại oán trách: “Tên chó chết này, chết ở đâu rồi?”
Vân Khương Mịch vội vàng ra hiệu cho Lương tiểu công công vào trong hầu hạ: “Nói sư phụ ngươi hôm nay ông ấy không được khoẻ…Không cứ nói thật, sư phụ ngươi bị liên