Nhưng hai tháng nay, hình như cậu bé bắt đầu “siết lại” rồi.
Mắt thường cũng có thể thấy cậu bé cao lên, không còn phát triển về chiều ngang nữa… thịt trên người vẫn nhiều như: vậy, cân nặng vẫn nặng như vậy, nhưng cánh tay, chân đã gọn hơn nhiều rồi.
Ngược lại tiểu cô nương đang khóc bù lu bù loa này lại rất khỏe khoắn, giống như một tảng thịt vậy!
“Tảng thịt” này tết hai bím tóc nhỏ cao chót vót, trong tay cầm một quả táo đã ăn được một nửa, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem.
Vẻ mặt Phong Bảo tràn đầy khinh thường: “Khóc như ấm nước đang đổ vậy”
Vừa nghe câu này, tiểu cô nương đó đó càng khóc lớn hơn!
Vân Khương Mịch: “Con trai, con là con trai! Con phải có phong độ một chút, không được học cha con đanh đá như vậy.
Phải đối xử dịu dàng với con gái, không được độc mồm như vậy.
”
Mặc Phùng Dương ở bên cạnh: “Bổn vương đứng không cũng trúng đạn à?”
“Ngài thì biết cái gì, đây gọi là di truyền! Nhà dột từ nóc dột xuống”
Vân Khương Mịch liếc hắn một cái.
Mặc dù câu nói này không dễ nghe.
Nhưng Mặc Phùng Dương lại rất kì quái, nhếch môi lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Lời nói này của Vân Khương Mịch chẳng phải đã thừa nhận rồi sao, Phong Bảo đúng thật là con trai ruột của hắn?
Mặc Phùng Dương vô cùng thỏa mãn nên không tranh cãi với nàng.
Phong Bảo thật thà gật đầu, quay sang nhìn cô bé vẫn còn đang khóc, đứng đắn nói: “Tiểu nha đầu ấm nước, ngươi đừng khóc nữa!”
“Ấm nước” càng khóc lớn hơn.
Vân Khương Mịch không biết nên khóc hay cười nữa.
“Cũng không biết đây là con cái nhà ai”
Nàng nhìn xung quanh, đang định hỏi thăm thì nghe cách đó không xa truyền đến một giọng nói: “Ngọc Lan!”
“Ngọc Lan con đang khóc ở đâu vậy?”
Giọng nói này có chút quen thuộc.
Tiếp