Phong Bảo gật đầu: “Được, con có thể đưa cho nàng hai chuỗi”
‘Vân Khương Mịch gỡ hai chuỗi kẹo hồ lô xuống rồi đưa cho Chu Điềm Nguyệt.
Chu Vũ Oanh bảo cô bé mau nói cảm ơn.
“Hai người định đi đâu vậy?”
Vân Khương Mịch hỏi Chu Vũ Oanh.
“Cũng không phải tại Vương gia nhà ta nói hôm nay là sinh thần của Minh Vương, nên mới đặc biệt đến đây ăn mừng sao?
Đây là nữ nhi của đại ca ta, tên là Chu Điềm Nguyệt”
Nói xong, Chu Vũ Oanh quay sang nói với cô bé: “Đi Nguyệt, mau gọi thẩm thẩm đi”
Chu Điềm Nguyệt?
Người nhà họ Chu bọn họ đều đặt tên tùy ý như vậy sao?
Vân Khương Mịch cười khẽ.
Chu Điềm Nguyệt chỉ lo ăn kẹo hồ lô, trên khuôn mặt nhỏ mập mạp dính đầy nước đường.
Mặc Phùng Dương nhìn sang Mặc Hàn Vũ: “Hai tay của nhị ca trống trơn, vậy mà còn nói tới đây mừng sinh thần bổn vương?”
Mặt già của Mặc Hàn Vũ đỏ lên: “Chúng ta chỉ chưa mua lễ vật thôi! Đừng vội, không phải bây giờ vẫn còn sớm sao?
Bây giờ bổn vương mua cũng không muộn”
Hắn ta rất chột dạ.
Quả thật hai vợ chồng son bọn họ muốn đến phủ Minh Vương.
Nhưng cũng không phải là vì muốn ăn mừng sinh thần Mặc Phùng Dương, mà là vì… ăn chực.
Bọn họ sớm đã biết trù nghệ của Vân Khương Mịch rất tốt, chắc chắn hôm nay nàng sẽ tự mình xuống bếp.
Mặc Hàn Vũ và Chu