“Phong Bảo ca ca nói cháu nên giảm béo, cháu phải ra ngoài chạy bộ.
”
Chu Điềm Nguyệt cúi đầu, thoạt nhìn rất mất mát.
Vân Khương Mịch dở khóc dở cười.
Nàng đỡ trán nhìn về phía Phong Bảo, “Phong Bảo, cởi chuông cần phải có người buộc chuông”
Ý của nàng là bảo Phong Bảo khuyên Chu Điềm Nguyệt, ai ngờ Mặc Lệ Nga lập tức bồi thêm một câu: “Quả thật nha đầu này nên giảm béo! Phong Bảo của muội nói không sail”
Chu Điềm Nguyệt cắn môi vô cùng ủy khuất, nước mắt ở hốc mắt đang chậc trào.
Cô bé vội vã ra ngoài chạy bộ… Quật cường đến nỗi Vân Khương Mịch cũng không ngăn được.
Vì thế, nàng đành phải phân phó Như Ngọc đi theo, đừng để nha đầu này xảy ra chuyện gì.
Trái lại Chu Vũ Oanh và Mặc Hàn Vũ, hai người còn đang ăn uống thỏa thích…
Rượu đủ cơm no, Mặc Hàn Vũ thỏa mãn võ bụng: “Khương Mịch, hôm nào đó dạy nhị tẩu của ngươi nấu ăn đi.
Đã lâu rồi bổn vương chưa ăn no như vậy!”
Chu Vũ Oanh lập tức bùng nổ: “Mặc Hàn Vũ, sao ngươi không lên trời luôn đi!”
“Còn bảo ta tới học trù nghệ để hầu hạ ngươi, ngươi nghĩ mình là ai!”
“Lão Nhị nha.
”
Mặc Hàn Vũ nghiêm trang trả lời.
Nói xong thấy Chu Vũ Oanh bắt đầu vén tay áo, hắn ta vội vàng cười, kéo tay nàng ta:“Bổn vương cũng chỉ thuận miệng nói thôi, nàng đừng nóng giận! Bổn vương tới học”
“Bổn vương tới học, học xong quay về hầu hạ nàng, có được không?”
“Như vậy còn được.
”
Chu Vũ Oanh buông ống tay áo.
Thấy hai người ve vấn đánh yêu, Mặc Phùng Dương mặt vô biểu tình, song ánh mắt lại hết sức phức tạp.
Nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt hắn còn có hâm mộ và cả bất mãn.
Mặc Lệ Nga cả gan suy đoán, Thất ca đang hâm mộ tình cảm của