Đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc nói Phong Bảo là nhi tử của Mặc Phùng Dương.
Trong lòng Mặc Phùng Dương vô cùng kích động.
Song, chờ kích động qua đi hẳn lại giơ tay sờ trán của nàng: “Sao hôm hay nàng lại nói mê sảng?”
Ý của hắn là những lời lúc nãy Vân Khương Mịch nói, nàng nói nếu chết… “Có phải nàng cảm thấy không thoải mái không? Bổn vương bảo Như Minh thỉnh thái y tới xem bệnh cho nàng”
Người nàng để ý nhất là Phong Bảo, vậy hắn ở chỗ nào?
Hóa ra trong lòng nàng không hề có người phu quân như hắn?
Mặc Phùng Dương hơi ghen tị, lông mày anh tuấn cau lại.
Trong lòng muốn phát tác, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, thế nên hắn cố nhãn nhịn mà nhìn Vân Khương Mịch.
“Nếu ta thấy không thoải mái thì sẽ tự chẩn bệnh, không cần thái y”
Vân Khương Mịch uể oải xoay người, lại dựa vào trên giường: “Ta chỉ cảm khái thôi”
“Được được được, bổn vương đáp ứng nàng.
Nếu nàng chết, bổn vương nhất định sẽ chăm sóc Phong Bảo thật tốt, cũng tuyệt đối sẽ không cưới vợ kế, không sinh nhi tử, sẽ không để bất luận kẻ nào bắt nạt Phong Bảo”
Thấy vẻ mặt nàng đầy bất lực, Mặc Phùng Dương cho rằng nàng vẫn còn lo lắng việc này.
Như Minh nói không sai.
Nữ nhân luôn thích suy nghĩ miên man!
Cứ ngồi suy nghĩ mấy vấn đề này, không phải tự khiến bản thân không vui sao?
Mặc Phùng Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
Vân Khương Mịch cảm thấy hơi yên tâm, nhưng trong lòng vẫn không dễ chịu.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như vậy sẽ xảy ra…
Mặc dù Tống Tử Ngư luôn an ủi nàng, nói hắn ta và Huyền Sơn tiên sinh nhất định sẽ tìm được biện pháp giải quyết Nhưng hắn ta cũng nói đây là quy củ của hai giới âm dương, bất luận kẻ nào cũng không thể ngoại lệ.
Sao nàng có thể là ngoại lệ đó cơ chứ?
Vân Khương Mịch sâu kín thở dài một hơi, chỉ cảm thấy rất nhanh nàng