Như Vân và Như Ngọc đang trốn ở hành lang xem náo nhiệt, thấy khung cảnh vừa rồi, hai người hoàn toàn mờ mịt: “Lúc nãy còn vung tay đánh nhau, sao mới trong nháy mắt mà chủ tử đã vui vẻ rồi?”
“Quả nhiên bây giờ tâm trạng của Vương gia đều liên quan đến Vương phi”
Như Ngọc cho ra kết luận.
Bỗng, giọng nói của Vân Khương Mịch truyền đến từ trong phòng: “Như Ngọc”
“Dạ, Vương phi.
”
Như Ngọc vội vàng tiến vào: “Vương phi có gì dặn dò?”
Vân Khương Mịch đã chấn chỉnh lại tinh thần, thế nên tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều: “Ta nghe nói Vân Ngọc Linh cố ý vì Mặc Vân Khinh mà sinh đứa một đứa con trai, củng cố địa vị.
”
Vân Ngọc Linh vì để được tiến vào phủ Doanh Vương đã hao hết tâm huyết.
Chẳng những nàng ta muốn chưa thành thân đã hoài hài tử cho Mặc Vân Khinh, mà còn muốn một lần trúng ngay bé trai…
Nếu nàng ta sinh một đứa con trai thì cho dù có danh chính ngôn thuận hay không, cũng coi như là hoàng trưởng tôn.
Đương nhiên hết thảy những chuyện này đều phán đoán và chờ mong của bọn Vân Ngọc Linh.
“Ta đổi chủ ý…”
Phủ Doanh Vương.
Sau khi nhận được câu trả lời của Triệu Hoàng hậu, Vân Ngọc Linh vô cùng vui mừng.
Ngay đêm đó nàng ta lập tức đến phủ Doanh Vương.
Trong đoạn thời gian bị cấm túc này, Mặc Vân Khinh đã dưỡng tốt thân mình.
Sau khi mây mưa, Vân