Điểm mấu chốt chính là, mắng hoàng đế là heo mà còn có thể an toàn rút lui…
Sở dĩ Vân Khương Mịch càn rỡ như thế.
Đầu tiên là do Mặc Quốc Thiên dung túng cho nàng, hai là do có Mặc Phùng Dương che chở cho nàng, thứ ba…
Phong Bảo là lá bài tẩy của nàng!
Nếu có một ngày nào đó Mặc Quốc Thiên không dung túng cho nàng nữa, muốn chém đầu nàng thì nàng sẽ trực tiếp đưa Phong Bảo đến trước mặt ông ta, để xem ông ta sẽ làm gì!
“Dạ, phụ hoàng.
”
Vân Khương Mịch chắp hai tay sau lưng, bước chân nhàn nhã đi vào trong điện.
Chương ngự trù và Cổ ngự trù vô cùng khẩn trương.
Từ sau khi Vân Khương Mịch nói rằng gan dê và đậu đỏ tương khắc sẽ dẫn đến việc bị ngộ độc…
Hai người vẫn luôn thấp thỏm, bất an chờ đợi, chờ độc phát tác.
Khi thấy Vân Khương Mịch đi vào trong điện, Chương ngự trù lấy hết can đảm nói: “Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng để cho Minh Vương phi giả độc cho nô tài trước!”
“Giải độc gì? Cứ đi gặp diêm vương luôn thì tốt biết bao?
Đỡ cho trãm lai hành ha các ngươi lần nữa”
Ánh mắt Mặc Quốc Thiên hơi lạnh.
Chương ngự trù rụt cổ lại, thức thời ngậm miệng lại, đau khổ quỳ tại chỗ cùng với Cổ ngự trù.
“Hất nước cho cái tên chó má này tỉnh dậy cho trẫm!”
Mặc Quốc Thiên đưa tay một cái, chỉ vào “Hoàng công công” đang giả chết.
Một chậu nước đá đổ xuống, “Hoàng công công” lập tức tỉnh lại: “Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!”
“Tôn thị là khí phi, trãm không thèm để ý đến chuyện của ngươi và nàng ta.
Thế nhưng đối với việc đầu độc Đức phi, ngươi chắc chắn là do Tôn thị xúi giục? Chắc chắn là không còn ai tham gia vào?”
Ý ông ta là những người khác