Rất muốn ôm cậu bé vào lòng ngay lập tức, mạnh mế xoa lấy cậu bét Cố Bắc Trung ngồi trên bậc thềm cùng với cậu bé, còn Cố Thanh thì ngồi trên xe lăn ở bên cạnh cậu bé.
Phong Bảo ngày thường lanh lợi, lúc này trông giống như một chú cún con bị bỏ rơi vậy.
Trông rất đáng thương, khôn ngoan đến mức khiến người †a đau lòng.
Vân Khương Mịch lao ra khỏi xe ngựa và chạy về phía Phong Bảo.
Khi nhìn thấy xe ngựa, Phong Bảo vừa rồi vẫn còn đang bu môi ngay lập tức mừng rỡ lao vào vòng tay của nàng: “Nương!”
Cố Bắc Trung và Cố Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Thằng bé nhất định phải đợi các con đến đón! Không đợi ở bên trong, cũng không cho chúng ta đưa về, ương ngạnh như con lừa vậy”
“Cũng không biết đã học từ ai”
Cố Bắc Trung nhìn Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương đầy ẩn ý.
Hai người làm cha làm nương này chính là tính tình ương ngạnh, Phong Bảo có sao học vậy, cũng bướng bỉnh vô cùng.
“Nương, cha hờ, tại sao hai người giờ mới đến đón con?”
Phong Bảo vừa mở miệng, tủi thân đến nước mắt chảy ròng, cậu bé khóc nức nở: “Con còn tưởng, hai người không cần con nữa!”
Khi nghe thấy câu này, Vân Khương Mịch khó chịu đến chảy nước mắt: “Tại sao lại không cần con chứ?”
“Thằng nhóc này, cố tình nói lời này để nương khó chịu phải không?”
Thấy nàng cũng khóc theo, Phong Bảo vội kiếng chân lên lau nước mắt cho nàng, sau đó mới lau nước mắt cho mình: “Con không nói nữa, con cũng không khóc nữa, nương cũng đừng khóc!”
Khi nhìn thấy cảnh này…
Mặc Phùng Dương cảm thấy trong lòng đau âm ỉ, lo lắng!
Hắn quyết định phải bảo vệ hai mẹ con họ thật tốt.
Sau này nếu ai dám khiến cho hai mẹ con họ khóc, hắn chắc chắn sẽ liều mình đến cùng!
Sắc trời