Vân Khương Mịch thầm nghĩ, xem ra rất cần thiết phải đi thăm vị thái hậu nương nương này.
Mặc Lệ Nga lẩm bẩm: “Phụ hoàng còn có thể có nỗi khổ gì chứ.
Nhưng sau khi muội ra khỏi Ngự thư phòng, lại nghe thấy phụ hoàng căn dặn Tô công công răng âm thầm trông chừng Thục phi.
”
Sau đó, nàng ta lại cười: “Cho nên nói phụ hoàng vẫn là đề phòng Thục phi.
”
“Đó là điều tất nhiên rồi”
Vân Khương Mịch đặt tách trà xuống: “Tối nay muội đến tìm ta chính là vì chuyện này à?”
“Đúng vậy! Chuyện này rất quan trọng, muội phải ngay lập tức nói cho tỷ biết, sau này chúng ta cũng phải đề phòng Thục phi!”
Mặc Lệ Nga nghiêm túc nói.
Vân Khương Mịch trầm ngâm gật đầu.
Thấy trời đã tối muộn, họ cũng nên trở về vương phủ rồi.
Họ đứng dậy chào tạm biệt, nhưng Mặc Lệ Nga vẫn lưu luyến không nỡ liếc nhìn Cố Thanh.
Vân Khương Mịch nhìn thấy ánh mắt đó… Nàng không hề nghĩ tới điều gì khác, chỉ nghĩ rằng đây là lần đầu tiên Mặc Lệ Nga đến nhà họ Cố, vẫn muốn ngồi thêm một chút.
Sau khi Cố Thanh tiễn họ ra ngoài thì để hạ nhân đẩy trở về sân sau.
Mặc Lệ Nga quay đầu lại nhìn hắn ta.
Cúi đầu xuống, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
“Chúng ta sẽ đưa muội về cung trước”
Vân Khương Mịch ôm lấy Phong Bảo trong xe ngựa, Mặc Lệ Nga và Mặc Phùng Dương theo sát phía sau.
Sau khi đưa Mặc Lệ Nga trở về cung Vị Ương, hai người lúc này mới trở về vương phủ.
Xe ngựa hơi lắc lư, Vân Khương Mịch nhìn đứa con trai đang ngủ say trong vòng tay, vẻ mặt hiẹn lên một sự dịu dàng khó tả.
Vào khoảnh khắc này, nàng không còn là con hổ cái trong mắt mọi người nữa, mà là một người mẹ bình thường nhưng vĩ đại.
Mặc Phùng Dương ngắm nhìn hai mẹ con họ, trong lòng mềm mại như nước biển.
“Đúng rồi”
Bỗng nhiên, Vân Khương Mịch ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Mặc Phùng Dương chưa kịp dời mắt đi.
Bất ngờ