Mặc Lệ Nga vốn không tin lời Vân Khương Mịch nói, cho rằng nàng đang cố ý hắt nước bẩn lên Tần Nghiên Tuyết.
Nàng ta cũng không chấp nhận việc Mặc Phùng Dương tin lời nàng nói.
Cộng thêm Du Chí đã thuật lại từ đầu đến đuôi lời nói đêm đó của Tần Nghiên Tuyết.
Tất cả mọi chi tiết đều trùng khớp với đêm đó, khiến cho Mặc Lệ Nga thấy hoang mang lo sợ.
Nàng ta không muốn tin lời nói của Vân Khương Mịch, cũng không muốn tin lời của Du Chí.
Nhưng trong lòng nàng ta thầm tin bảy tám phần.
Nàng ta hận Vân Khương Mịch bốn năm, đột nhiên nàng lại muốn hòa giải với nàng ta, khi đó vẻ mặt của Mặc Lệ Nga cũng không đến mức này.
Vì thế, chuyện này cứ tạm thời gác lại.
Mặc Phùng Dương ở lại vì có chuyện muốn nói với Mặc Lệ Nga, hắn để Vân Khương Mịch về vương phủ trước, để nàng dẫn Du Chí về theo.
Tuy rằng, mức độ đáng tin cậy của Mặc Phùng Dương trong lòng Vân Khương Mịch chỉ có năm mươi phần trăm.
Nhưng trước mắt, người có thể giúp nàng bắt tay giảng hòa với Mặc Lệ Nga cũng chỉ có hắn.
Cho nên, nàng chỉ có thể ra khỏi cung.
Trở về vương phủ, Như Minh nhìn Du Chí đang run bần bật: “Vương phi, vậy xử lý hắn thế nào đây?”
Du Chí run rẩy nhìn nàng: “Minh Vương phi, ta đã thành thật khai báo chuyện này.”
“Có phải là người, người nên thả ta về hay không?”
“Thả ngươi về?”
Vân Khương Mịch cười nhạo một tiếng, trào phúng nhìn Du Chí: “Ngươi nghĩ cái gì vậy? Chuyện nghìn lẻ một đêm à?”
Gã đã phạm phải chuyện lớn như vậy, mà còn dám nghĩ có thể bình an trở về?
“Vậy người… Vậy người muốn làm gì ta?”
Du Chí bày ra khuôn mặt khóc tang, uất ức nói: “Không phải tiểu nhân đã làm theo lời của người căn dặn, thành thật khai ra mọi chuyện sao?”
“Nhưng Cửu công chúa còn chưa tha thứ cho ta mà, vẫn chưa tin tưởng lời của ta.”
Vẻ mặt nàng ngây thơ vô tội.
Du Chí: “…”
Chuyện này vốn không phải là chủ ý của nàng sao?
Cửu công chúa không tha thứ cho nàng, thì có liên quan gì tới gã?
“Cho nên, trước tiên ngươi cứ ở Vương phủ đi.”
Cái gọi là “ở Vương phủ”, cũng chỉ là tiếp tục nhốt Du Chí vào trong phòng chứa củi tối tăm không thấy ánh mặt trời.
Mỗi ngày chỉ cho ăn một lần, sau này không biết rõ sống hay chết.
Có điều hôm nay, sau khi nhốt Du Chí vào phòng chứa củi, Vân Khương Mịch khó được lúc bộc phát lòng từ bi.
“Cho hắn ăn ngon chút, bồi bổ sức khỏe.”
Du Chí kích động đến nước mắt lưng tròng, cảm động rơi nước mắt nói cảm ơn.
Sau khi ăn xong, gã mới biết vì sao Vân Khương Mịch cho gã ăn đồ ngon bồi bổ sức khỏe.
Trên đời này, đâu có chuyện gì mà tốt đến như vậy đâu chứ!
Nhất là với một tên tù nhân như hắn!
Mới vừa ăn cơm no, bà vú Trương đã uốn éo người đi vào trong.
Bà ta đã qua tuổi năm mươi, nhưng mà dáng đi thì uốn éo giống như cái bánh quai chèo, làm cho trái tim Du Chí không khỏi đập thình thịch.
Rồi lại nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của bà ta, trong lòng gã nảy sinh một dự cảm bất an.
“Bà, bà muốn làm gì?”
Gã hoảng sợ nhìn bà ta.
“Ngươi nói thử xem?”
Bà vú Trương tươi cười lại gần, vì làm nhiều việc nặng nên lòng bàn tay bà ta đã tróc da sần sùi.
Bà ta sờ soạng khuôn mặt Du Chí một phen: “Nghe nói ngươi mới hơn ba mươi! Vú già như ta còn chưa hưởng qua nam nhân trẻ tuổi như vậy đâu, ta rất hứng thú với ngươi.”
“Ầm” một tiếng.
Du Chí chỉ cảm nhận được một luồng máu nóng xông thẳng từ dưới lên trên đỉnh đầu!
Cái bà vú này đang muốn làm gì gã?
“Bà đừng làm xằng bậy! Nếu như bà dám làm xằng bậy, ta nhất định sẽ gọi người! Minh Vương phi chắc chắn sẽ không cho phép!”
Bị bà ta sờ soạng một lượt, trong lòng Du Chí chỉ cảm thấy buồn nôn, gã vội quay đầu đi, giãy giụa thật mạnh: “Bà đi ra ngoài ngay!”
“Ôi chao! Lỳ ghê cơ! Bây giờ thì mới biết sợ?”
Thấy gã giãy giụa, bà vú Trương cười hì hì ngồi xuống bên cạnh gã: “Ngươi muốn kêu thì cứ kêu, kêu đứt cổ họng cũng không có ai tới cứu ngươi đâu.”
“Chính ngươi là người nghe lời Doanh Vương phi, hãm hại Vương phi nhà ta, mưu hại Cửu công chúa?”
“Ta còn cho rằng gặp phải chuyện thế này, ngươi sẽ không