Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 484


trước sau

Chương 484

Có người muốn hại nàng ta?

Mặc Vân Khinh ánh mắt loé lên, lúc này mới giơ tay ngăn cản bà tử.

Hắn ta u ám nhìn Vân Ngọc Linh, ánh mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo: “Bổn vương chỉ cho ngươi một cơ hội, nói!”

Vân Ngọc Linh vừa lăn vừa bò đến bên chân của Mặc Vân Khinh.

Bởi vì cú đá vừa nãy đã khiến cho máu chảy thành sông, nên nàng ta từ bên cửa bò đến để lại một vệt máu dài trên mặt đất…

Tân Nghiên Tuyết chỉ cảm thấy đỏ đến chói mắt, ghê tởm đến mức dời mắt sang chỗ khác.

“Vương gia, chàng hãy tin thiếp! Thiếp chưa từng có suy nghĩ mưu tính chàng! Thiếp thật lòng muốn sinh con cho chàng, muốn hạ sinh hoàng trưởng tôn để xoay chuyển tình thế cho chàng…”

Nghe vậy, Mặc Vân Khinh ánh mắt loé lên, giáng một bạt tai lên mặt của nàng ta: “Câm miệng!”

Cái gì gọi là hạ sinh hoàng trưởng tôn để xoay chuyển tình thế cho hắn ta chứ?

Dương thái y vẫn còn ở trong phòng đấy!

Dương thái y rõ ràng không ngờ rằng mình lại có thể nghe thấy lời nói lộ liễu như vậy…

Nhưng thấy Mặc Vân Khinh thẹn quá hoá giận, ông ta cúi đầu xuống, ông ta làm ra dáng vẻ hiên ngang lẫãm liệt và chắc chắn không hề nghe lỏm được.

Nhưng trên thực tế, hai tai đã vểnh lên, đang chắm chú nghe trộm!

Mặc Vân Khinh nhìn Vân Ngọc Linh một cái đầy cảnh cáo.

Dù sao cũng bên nhau ngần ấy năm, Vân Ngọc Linh làm sao không hiểu ánh mắt này của hắn ta là có ý gì?

Nàng ta căng thẳng liếc nhìn Dương thái y, vội oan ức nói: “Vương gia, trong lòng của Linh nhi chỉ có chàng! Nếu không cũng sẽ không vô danh vô phận đi theo chàng lâu như vậy!”

“Vương gia, trong những năm qua, Linh nhi đâu nào làm qua chuyện mưu tính chàng chứt”

“Ngươi muốn vào vương phủ”

Mặc Vân Khinh giọng điệu nặng nề.

“Thiếp thực sự là muốn vào vương phủ! Nhưng Vương gia cũng biết, thiếp chưa từng

có suy nghĩ xấu xa khác cả!”

Sợ hắn ta không tin, Vân Ngọc Linh lo lắng khóc: “Nếu không thiếp cũng sẽ không chờ đợi Vương gia nhiều năm như vậy… Linh nhỉ là thật lòng đối xử với Vương gia mà!”

Nàng ta khóc không thành tiếng, nước mắt nước mũi đâm đìa trông thật khổ sở.

Nghe thấy lời bộc bạch tình cảm chân thành của nàng ta, sắc mặt của Mặc Vân Khinh hơi cảm động.

Nhìn thấy hắn ta dường như bị lay động, Tân Nghiên Tuyết vội vàng nói: “Vương gia, chuyện lần này không hề nhỏ đấy!”

Nàng ta vừa rồi sợ, Vân Ngọc Linh sẽ nói do nàng ta hại.

Nhưng ai biết được, Mặc Vân Khinh đã cho Vân Ngọc Linh một cơ hội để nàng ta bày tỏ lòng trung thành.

Hoàn toàn không đề cập đến là bị ai hãm hại.

Có vẻ như chính bản thân nàng ta cũng chưa rõ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Có người làm hại nàng ta hay không, nàng ta vẫn chưa có manh mối!

“Đừng nói mẫu hậu ngất đi vì tức giận, đến cả phụ hoàng cũng cấp hoả công tâm đ ến ngất đi chưa tỉnh. Mặc dù thiếp cũng biết, Vương gia có tình cảm sâu đậm với Vân nhị tiểu thư”

Ngừng một chút, Tân Nghiên Tuyết nhẹ giọng khuyên bảo: “Nhưng tất cả đều do phụ hoàng xử lý!”

“Nếu chuyện này giải quyết không ổn thoả, thì chính là tội khi quân! Nếu phụ hoàng muốn truy cứu..”

Nàng ta không nói tiếp, nhưng Mặc Vân Khinh hiểu được những lời dang dở có nghĩa là gì.

Hắn ta sắc mặt thay đổi, sự vùng vẫy trong đáy mắt cuối cùng đã bị sự căm phãn thay thế.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện