Bệnh của Cố Thanh được Vân Khương Mịch điều trị đã có chuyển biến tốt đẹp, bây giờ có thể bước xuống dưới đi lại.
Nhưng mà, còn bệnh viêm cơ tim mãn tính vẫn chưa bắt đầu điều trị.
Dạ dày hắn ta đã bị thương rất nặng.
Ít nhiều gì cũng phải điều trị thêm một hai năm nữa.
Dù sao, Vân Khương Mịch cũng đã kiểm tra cẩn thận, bệnh viêm cơ tim mãn tính này tạm thời sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của hắn ta.
Thuốc điều trị viêm cơ tim có tác dụng phụ rất mạnh.
Cho nên, đầu tiên cần chữa trị dạ dày trước đã.
Lúc nhìn thấy Vân Khương Mịch và Viên Thịt Tròn, Cố Thanh đã kinh ngạc đến lắp bắp.
Nhưng mà nhanh chóng trở thành vui mừng.
Hắn ta đã gần ba mươi mà còn chưa cưới vợ sinh con, đương nhiên là sẽ yêu thích cậu bé Viên Thịt Tròn khoẻ mạnh kháu khỉnh này đến tột cùng.
Hận không thể dâng hết toàn bộ những thứ tốt nhất của hắn ta cho đứa cháu ngoại bé bỏng này.
Sau khi về lại vương phủ, Vân Khương Mịch đã thúc giục Mặc Phùng Dương tiến cung.
“Tiến cung sớm vậy để làm gì?” Mặc Phùng Dương vừa mới thay thuốc, trên người hắn có mùi thuốc nhàn nhạt, hắn đang thưởng thức cái đèn pin nhỏ kia: “Giờ Thân cung yến mới bắt đầu” Thứ đồ chơi này cũng thú vị thật đấy.
Vừa ấn chốt mở, đã lập tức phát sáng.
Còn có thể nhét vào trong ngực, thuận tiện hơn nhiều so với đèn lồng!
“Là sinh nhật của mẫu phi ngươi, hay là sinh nhật của mẫu phi ta?” Vân Khương Mịch hận sắt không thành thép, trừng mắt với hắn: “Nghe nói đám người Sở Vương đã dẫn Vương phi đến thỉnh an mẫu phi từ sáng sớm, ngươi thân là nhi tử ruột vậy mà còn không muốn ra cửa?”
“Bởi vì bổn vương là nhỉ tử ruột cho nên mới không cần chú ý tới mấy nghỉ thức xã giao này” Mặc Phùng Dương không chút để ý, không coi lời nói của nàng là chuyện quan trọng.
“Ta tiến cung có việc” Vân Khương Mịch đi đến bên người hắn, giả vờ muốn đưa tay giành lại đèn pin: “Nếu ngươi không chịu đi cùng ta đến Cung Vị Ương,