Khi hắn đang nghi ngờ, Như Minh tối qua đuổi theo hắc y nhân đã trở lại.
“Vương gia, thuộc hạ đuổi đến ngoài hào, nhưng hắc y nhân công phu cực cao, hơn nữa còn giỏi lần trốn.
Hắn rất quen thuộc kinh thành rất nhanh đã cắt đuối thuộc hạ”
Hắn tự trách: “Vương gia, là thuộc hạ vô dụng”
Mặc Phùng Dương xua tay.
Đêm qua hẳn đã giao đấu với hắc y nhân, ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ của hắn ta.
Cánh tay đau nhức không chịu được, mặt tái xanh vì mất máu quá nhiều.
Vừa rồi, Như Vân đã mời đại phu đến kiểm tra vết thương cho hắn, nhìn vết thương được bằng bó, trầm trồ một hồi, đại phu nói rằng người băng bó cho hắn nhất định phải có tay nghề y thuật tốt.
Mặc Phùng Dương bán tín bán nghi.
Vân Khương Mịch nữ nhân này sao lại biết cả y thuật nữa?
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi nàng đã khiến hắn quá chấn kinh.
Rốt cuộc là hắn trước nay chưa từng hiểu nàng, hay là nàng không phải là Vân Khương Mịch? Chuyện này hắn đã phân phó Như Vân đi điều tra.
Nhìn Như Minh vẫn quỳ trên mặt đất, hắn nghiêm nghị nói: “Đứng lên.
Sau này tăng cường cảnh giác vương phủ, những gì xảy ra đêm qua không được phép tái diễn.
Về phía hắc y nhân tiếp tục phái người đi điều tra”.
“Vâng.
Vương gia”
Lúc này Như Minh mới đứng dậy.
Hắn ta nhíu mày: “Vương gia, thuộc hạ cho rằng mấy vị vương ra chỉ thân thiện ngoài mặt, hắc y nhân đêm qua liệu có phải là...
Do vị vương gia nào đó phải đến ám sát Mặc Phùng Dương? Cặp mắt Mặc Phùng Dương nheo thành một đường, sau đó hắn lắc đầu: “Không thể”
“Trước nay bề ngoài vẫn duy trì quan hệ thân thiết, nếu phải người âm thầm ám sát thì nó sẽ bị xé toạc”
Hơn nữa, thái độ của hắn ấy trước nay rất rõ ràng.
Hắn không quan tâm đến vị trí thái tử.
Ai đăng cơ hoàng vị hắn đều không quan tâm, vì vậy không có lý do gì mà các hoàng huynh phải người đến ám sát hắn.
Như Minh gật đầu: “Đúng rồi vương gia, lúc thuộc hạ trở lại nhìn thấy hiệu liễn trong cũng đã tới phố Chính Đông, phỏng chừng là Đức phi nương nương xuất cung đến thăm vương gia.”
Lời vừa nói ra, quản gia Ngụy bá vội vàng đi vào bẩm báo Đức phi nương nương đến.
Mặc Phùng Dương nhìn Như Vân, thấp giọng phân phó: “Đã biết phải trả lời thế nào chưa?”
“Thuộc hạ rõ, nhất định sẽ không nói cho nương nương biết nguyên nhân sự việc do vương phi mà đến”
Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy còn muốn giấu bổn cung? Các ngươi gan càng ngày càng lớn phải không?”.
Như Minh: "..”
Hắn ta có tội, chạy là thượng sách.
Mặc Phùng Dương hằn học nhìn hắn ta một cái mới quay mắt nhìn đi.
Đức phi đã ngoài bốn mươi nhưng bảo dưỡng tốt, bà ăn mặc duy dáng và sang trọng, vừa nhìn đã biết là phi tử được sủng ái.
“Đứng lại”
Như Minh chưa kịp chuồn thì bị Đức phi chặn lại: “Như Minh, vừa rồi người nói chuyện này có liên quan đến vương phi, là liên quan đến vị vương phi nào thế?”
Bà gần như đã quên trong viện Ảnh Nguyệt đang nhốt Minh vương phi, con dâu danh chính ngôn thuận của bà.
“Nương nương, vừa rồi là thuộc hạ lỡ lời”
Như Minh nhăn nhó mặt mày.
“Lỡ lời? Lỡ lời mà có thể nhắc tới hai tiếng vương phi?”
Đức phi hừ lạnh một tiếng, đến gần bên giường thấy Mặc Phùng Dương đang ngồi ở đầu giường, đột nhiên vừa đau lòng vừa tức giận: “Dương nhi, nhìn bộ dạng này của con bổn cung làm sao mà không khó chịu?”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không phải người báo cho bổn cung.
Nếu con thực sự có mệnh hệ gì mẫu phi phải sống thế nào?”
Bà giữ chiếc khăn gấm, ngồi xuống một bên bắt đầu khóc lóc.
Mặc Phùng Dương bất lực thở dài: “Mẫu phi, sở dĩ nhi thần không nói vì sợ người buồn lòng” “Hồ đồ.
Con là sinh mệnh của mẫu phi, nếu con gặp chuyện bổn cung có thể sống một mình không?”
Bà lau nước mắt, hồi phục dáng vẻ uy nghiêm như ban đầu: “Rốt cuộc là kẻ nào đã ra tay? Dám ra tay với con trai của bổn cung, đã tra được chưa?”
Mặc Phùng Dương lắc đầu: “Hung thủ võ công cao cường, nhin thần không phải là đối thủ của hắn” “Dung nhi, con có phỏng đoán gì không?”
Đức phi nhíu mày: “Hôm qua phụ hoàng ở trên triều vừa khen dạo này con có tiến bộ, đêm về lại có người đến ám sát, chuyện này cũng quá trùng hợp rồi”
Suy nghĩ của bà giống hệt Như Minh.
Bà cũng đang nghi ngờ