“Nếu còn sơ ý không phải đã có Vương gia thu dọn cục diện rối rắm ngày cho thiếp sao?” Vân Khương Mịch cười đầy “ngọt ngào”.
Mặc Phùng Dương: “…’’
Giúp ngươi thu dọn cục diện rối rắm, cứ đưa một ngàn lượng bạc ra rồi tính.
Vân Khương Mịch: Ngươi là ăn cướp đấ Hai người mặt nhìn nhau không đổi sắc, nhưng ánh mắt giao nhau, lập tức hiểu rõ trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
Nhưng cảnh tượng này rơi vào trong mắt Tân Nghiên Tuyết, nàng ta chỉ cảm hai người cố ý diễn trò ân ái trước mặt nàng ta.
Chói mắt, thật sự rất chói mắt, nàng ta vội vàng đứng dậy.
“Vương gia nhà ta còn đang chờ ta ở Ngự Hoa Viên, ta đi trước đây” Nói rồi, nàng ta còn không quên đi đến trước cửa tẩm điện, nhỏ nhẹ nói với Mặc Lệ Nga đang thay quần áo ở bên trong, nói: “Lệ Nga”
“Nếu Minh vương và Minh vương phi đang chờ muội, vậy ta đi trước một bước”
“Chúng ta hẹn gặp ở cung Vĩnh Thọ! Hôm nay bên ngoài gió lớn, muội nhớ khoác thêm một cái áo choàng!” Nghe thấy Mặc Lệ Nga trả lời, nàng ta mới khách sáo gật đầu chào Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương, sau đó vội vã đi ra ngoài, giống như có ma đuổi theo nàng ta vậy.
Vân Khương Mịch thu lại ánh mắt, nhỏ giọng cười nhạo.
Sau khi Mặc Lệ Nga mặc chỉnh tề bước ra, ba người cùng nhau đến cung Vĩnh Thọ.
Trên đường, Mặc Phùng Dương bảo với nàng tạm thời đừng nói khẩu cung của Bích Yên và Du Chí cho Đức phi nghe.
Chờ Vân Khương Mịch trị xong giọng nói của Bích Yên, rồi để nàng ta tự mình khai ra.
Đến lúc đó, càng làm cho người nghe tin tưởng hơn.
Trong lòng Mặc Lệ Nga không muốn, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Hôm nay cung Vĩnh Thọ rất là náo nhiệt.
Mặc Quốc Thiên còn đang xử lý triều chính, Triệu Hoàng Hậu không muốn hạ thấp thân phận tới cung Vĩnh Thọ.
Trừ điều này ra,