Nàng ta so với Vân Khương Mịch, bây giờ thì đúng là không sánh bằng… Nhưng tốt xấu gì nàng ta cũng đã sinh được hai đứa con gái.
Sinh một lần, là đi một chuyến đến Quỷ Môn quan rồi, sẽ già đi mấy tuổi.
Vân Khương Mịch đến cái trứng cũng chưa rụng, thì lấy gì mà so với nàng ta?!
Nhưng nghe tiếng bàn tán sau lưng, trong lòng nàng ta cũng vẫn cảm thấy khó chịu.
Một lát sau, Tân Nghiên Tuyết nhìn không nổi nữa, đứng dậy đi ra khỏi điện Thái Hòa.
Một lát sau, một cung nữ nhỏ cúi thấp đầu bước đến, nhỏ giọng nói bên tai Mặc Phùng Dương vài câu.
Hắn nhẹ nhàng níu mày, cũng nhanh chóng ra ngoài.
Đối mắt với những ánh mắt khác nhau của mọi người, Vân Khương Mịch thản nhiên như hông.
Với những ánh mắt, hoặc tò mò tìm hiểu, hoặc kinh ngạc, hoặc có ý tốt này, nàng không hề vướng bận chút tâm lí nào.
Cũng chỉ là nhìn một chột chút thôi, cũng không mất miếng thịt nào.
Thế nhưng, những điểm tâm trong cung này, quả thật là ăn rất ngon.
Lại còn thứ rượu trái cây này, cũng vô cùng thơm ngon.
Trong lúc vô tình, nàng đã uống nửa vò rượu trái cây.
Đúng lúc này, một cung nữ có gương mặt tròn nhỏ đi vào bên người, nhẹ giọng nói với nàng một chút.
“Ồ Vân Khương Mịch nhíu mày, buông chén rượu trong tay xuống: “Ngươi tận mắt nhìn thấy?” Tiểu cung nữ vội vàng gật đầu: “Vâng thưa Minh Vương Phi, nô tỳ thật sự tận mắt chứng kiến.
Nô tỳ sợ sẽ xảy ra chuyện nên lập tức đến đây thông báo cho ngài”
“Ngươi có lòng tốt đến thế à?” Vân Khương Mịch cười mà như không cười: “Ngươi không sợ như thế sẽ đắc tội Doanh Vương Phi?”
“Nô tỳ.” Ánh mắt tiểu cung nữ né tránh, không trả lời được.
“Thôi! Nếu đã như thế, bổn Vương Phi cũng đi nhìn một chút xem!” ‘Vân Khương Mịch cầm lấy khăn