Vân Khương Mịch và Mặc Phùng Dương quay đầu lại nhìn, đã không còn thấy bóng dáng Tân Nghiên Tuyết.
Người vừa rơi xuống nước, là nàng ta.
Có điều, rốt cuộc là tự nàng ta nhảy xuống nước, hay là thật sự rơi xuống nước… Ngay cả Vân Khương Mịch cũng không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy Tân Nghiên tuyết giãy dụa †rong nước “Có nên cứu không?” Nàng quay đầu nhìn về phía Mặc Phùng Dương.
Tân Nghiên Tuyết này, không biết xảy ra chuyện gì.
Là chó cùng rứt giậu?
Hoàn toàn không còn lý trí!
Trước đó muốn hãm hại nàng, tốt xấu còn biết lén Mặc Phùng Dương, để nàng có lý mà không nói được.
Nhưng đêm nay, nàng ta cứ thế mà nhảy xuống hồ nước lạnh thấu xương này trước mặt Mặc Phùng Dương.
Trời tuyết dày đặc, dòng sông ngự này tuy rằng còn chưa kết băng, nhưng để có dũng khí mà nhảy xuống…
Tân Nghiên tuyết quả thật là kẻ hung mãnh!
“Không cần” Mặc Phùng Dương vừa dứt lời, đã nghe Tân Nghiên Tuyết la hét: “Cứu mạng! Ta, ta không biết bơi!” Cách đó không xa có hai cung nữ, cũng kinh hoảng chạy đến.
Nhưng mà cũng không ai biết bơi.
Chỉ có thể hô hoán thật to: “Có ai không! Cứu mạng! Có người rớt xuống nước rồi!” Tân Nghiên Tuyết tuyệt vọng nhìn về phía Mặc Phùng Dương.
Tại sao hắn lại không cứu nàng ta?!
là kẻ hung mãnh!” Nàng run rẩy bơi về phía Tân Nghiên Tuyết.
Mặc Phùng Dương đứng bên cạnh đình nghỉ mát, nhìn chằm chằm vào Vân Khương Mịch.
Nàng muốn làm gì?
Coi như muốn cứu Tân Nghiên Tuyết, thì ra lệnh cung nữ nhảy xuống là được, tại sao muốn tự mình nhảy xuống cứu?
Hắn cũng không cho rằng Vân Khương Mịch có lòng tốt.
Mặc Phùng Dương quả nhiên là hiểu rõ Vân Khương Mịch.
Sau khi nàng nhảy xuống, trong tay đã cầm ngân