Vân Khương Mịch nhíu mày nhìn nàng ta: “Xin hỏi Doanh Vương Phi, ngươi giải thích bình bách hoa lộ này như thế nào?”
Ánh mắt Tân Nghiên Tuyết né tránh, thần sắc càng thêm cung”
“Đúng thế không?” Vân Khương Mịch cười lạnh: “Chẳng lẽ không phải là bình mà hôm nay mẫu phi thưởng cho ta?”
Nàng nhặt bình bách hoa lộ trên mặt đất lên: “Đang yên đang lành, ngươi tiến cung lại mang theo bách hoa lộ làm gì?”
“Có lẽ là ngươi không biết, bách hoa lộ trong cùng đều có đăng kí vào sổ sách” Nói xong, nàng chậm rãi lật đáy bình lên, cho Tân Nghiên Tuyết xem.
Chỉ thấy trên đáy bình dán một tờ giấy nho nhỏ, trên đó viết ba chữ “Cung Vĩnh Thọ”.
Lần này, Tân Nghiên Tuyết á khẩu không trả lời được!
“Mẫu phi, hôm nay trong cung Vĩnh Thọ, ngài thưởng cho con dâu bình bách hoa lộ này.
Bởi vì con dâu không tiện cầm theo, nên đã tiện tay đưa cho Vương Gia nhà ta.
” Vân Khương mịch quay đâu nhìn về phía Mặc Phùng Dương: “Vương Gia?” Cẩu nam nhân này lúc này đừng vả mặt nàng là được!
Mặc Phùng Dương kiểm tra túi tay áo một lúc, mặt không đổi mắc, gật đầu: “Bình bách hoa lộ của Mịch Nhi, quả thật là không thấy đâu nữa”
“Âm” một tiếng, Tân Nghiên Tuyết chỉ thấy huyết dịch trong người, chảy ngược từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu!
sạch tội được, ví dụ như nàng ta vô tình nhặt được, vân vân.
Nhưng chứng cứ tiếp theo, có thể khiến nàng ta không cách nào xoay người được!
Đám người cắn hạt dưa xem kịch vui.
Đúng lúc này lại bị Triệu Hoàng Hậu cản lại: “Chỉ là một bình bách hoa lộ mà thôi! Chứng cứ với không chứng cứ Bổn cung thấy chuyện đêm