Một phen thuyết phục này của nàng ta, không những không khiến nộ khí của Mặc Vân Khinh giảm bớt mà còn tăng thêm!
Thế nhưng Tân Nghiên Tuyết cũng bị tức bốc khói, nhịn không được nói ra: “Ai là tỷ tỷ của ngươi?”
“Tỷ tỷ của ngươi là Minh Vương Phi! Bổn Vương phi không dám nhận!” Vừa dứt lời, Mặc Vân Khinh nắm gối đầu trong tay quăng ra: “Linh Nhi gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ là vinh hạnh của ngươi!” Tân Nghiên Tuyết vô cùng uất ức!
Nàng ta ôm mặt, muốn lao ra tìm Mặc Quốc Thiên cáo trạng.
Lại bị Mặc Vân Khinh bắt trở lại: “Ngươi muốn làm gì?” Vân Ngọc Linh che chặt chăn mần, khóc nức nở: “Đều do thiếp không tốt! Tỷ tỷ chịu uất ức là lỗi của thiếp! Tự thiếp đi đến trước mặt Hoàng Thượng thỉnh tội” Mặc Vân Khinh tức nổ đầu.
Tân Nghiên Tuyết trợn mắt nhìn: “Có bản lĩnh thì người đi đi! Ở đây châm ngòi ly gián làm gì?” Lần này nàng ta coi như đã hiểu rõ.
Lúc nàng ta trà xanh trước mặt Vân Khương Mịch, tâm trạng của Vân Khương Mịch là như thế nào.
Sợ là, cũng không nhịn được muốn dùng tay xé nàng ta ra nhỉ?
Tiểu tiện nhân Vân Ngọc Linh này, đẳng cấp trà xanh thế mà còn cao hơn nàng ta… Đây là thứ Tân Nghiên Tuyết không thể tha thứ nhất, lập tức giống như con mèo xù lông đuôi!
Dưới cơn giận dữ, nàng ta cũng ôm mặt khóc.
“Vương Gia, thần thiếp theo ngài gần năm năm, vì ngài sinh được hai đứa con gái.
” Nàng ta ngồi sụp xuống đất, che mặt khóc: “Thần thiếp không có công lao cũng có khổ lao! Hôm nay Vương Gia vì tân hoan mà đối xử với thần thiếp như thế, thần thiếp trong lòng khổi”
“Thần thiếp một lòng suy nghĩ cho Vương Gia, nào ngờ kết quả.
.
” Nàng ta nghẹn ngào không nói nên lời.
Vân Ngọc Lini Tân Nghiên Tuyết này, thế mà lại còn khóc dữ dội hơn nàng ta?
Vân Ngọc Linh hít sâu một hơi, hăng giọng lại khóc tiếp.
Nhìn xem hai người trên giường dưới giường khóc lớn, Mặc Vân Khinh càng thêm đau đầu, rất muốn trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Lúc này, cửa điện bị người gõ.
Ngoài cửa vọng vào tiếng của Tử Tô: “Vương Phi, là Minh Vương Phi đến!” Vân