Thế là nàng chỉ đành gật đầu đồng ý: “Mời Lý ma ma đi trước dẫn đường cho” Trước khi rẽ vào đường đến cung Vĩnh Thọ, Vân Khương Mịch đã đoán được, Đức phi nói muốn mời nàng “trò chuyện”, e là không có chuyện gì tốt lành.
Mà miệng lưỡi của Lý ma ma giống như vỏ trai vậy, làm thế nào cũng cậy không ra.
Nghĩ đến nghĩ lui, Vân Khương Mịch nhanh trí nhớ ra.
Nàng nghe nói, Lý ma ma này không có sở thích gì đặc biệt cả.
Chỉ thích một thứ: Tửu.
Nàng nói thầm với chiếc vòng ngọc: Vòng tay, đã đến lúc cần ngươi cống hiến rồi, giúp ta xử lý ả ma ma khó đối phó này đi!
Giây tiếp theo, đã có một hũ Nhị Oa Đầu được đặt trong không gian?
Nương nhà ngươi!
Rốt cuộc không gian này có đáng tin không vậy!
Lần trước trị bệnh cho cữu cữu, không gian cung cấp viên Banlangen Granules.
Lần này lại cho một hũ Nhị Oa Đầu?
Cho một lão thái thái uống Nhị Oa Đầu?
Ngộ nhỡ sai sót, ngày mai không bò dậy được, ngủ một giấc đến âm tào địa phủ luôn thì sao?
Cái không gian rách nát này, khi nào mới có thể tin tưởng được một lần đây?
Có lẽ cảm giác được nàng không thích, trong không gian bỗng xuất hiện một hũ… Thiêu Đao Tử.
Vân Khương Mịch: “…’’
Vẫn nên dùng Nhị Oa Đầu thì hơn!
Nàng cầm hũ Nhị Oa Đầu, nhìn tấm lưng thẳng của Lý ma ma.
Lại nhìn mái tóc gọn gàng