Tách trà mạnh mẽ bay tới, vừa nhanh vừa độc lại chính xác.
Ở giữa nắp ly trà có một chút hơi nóng toát ra, chứng tỏ bên trong có nước trà, hơn nữa nước trà vẫn còn nóng.
Nếu bị cái này đập trúng, cho dù sống mũi không bị đập gãy, khuôn mặt không bị nện vào để lại sẹo, thì khuôn mặt này cũng sẽ bị nước trà làm cho bị bỏng!
Xem ra, tâm trạng của Đức Phi không đơn giản chỉ là tồi tệ.
Chắc chắn bà định giết chết nàng!
Trong lòng Vân Khương Mịch chấn động, vội vàng mượn cơ hội cúi đầu sửa sang lại vạt vát, kịp thời né tránh được ly trà này.
Tách trà văng ra từ trên người nàng, thế nhưng tiểu cung nữ đằng sau lưng nàng lại không tránh được.
Chỉ nghe một tiếng “rầm” vang len, cằm của tiểu cung nữ bị tách trà đập trúng.
Máu tươi lập tức chảy ròng ròng, hòa lẫn với trà.
Lực quán tính to lớn khiến cơ thể của tiểu cung nữ kia lắc lư rồi trượt chân ngã xuống đất.
Sau đó, một âm thanh trong trẻo vang lên.
Chén trà rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Nước trà văng khắp nơi, mảnh sứ văng tung tóe!
Vân Khương Mịch kinh ngạc quay đầu lại nhìn, vốn đang nghĩ tiểu cung nữ này vô cùng đáng thương, trở thành vật thế thân của nàng.
Nhưng nhìn kỹ lại, tiểu cung nữ này?
Rõ ràng, là một tiểu nha hoàn ngoài cung!
Đây chính là nha hoàn bên cạnh Tân Nghiên Tuyết, Tử Thanh.
Nàng ta bưng chén canh trên tay, lúc này chén canh cũng rơi xuống đất, canh gà vương vãi khắp nơi.
Mùi thơm xộc vào mũi, ngay cả Vân Khương Mịch cũng không nhịn được hít mũi một cái.
Thật tiếc cho một chén canh gà ngon!
Mãi một lúc lâu sau, Lý ma ma mới hoàn hồn “Ai da” một tiếng, nhanh chóng tiến lên nâng dậy Tử Thanh.
“Tử Thanh cô nương, không sao chứ?” Đức Phi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tự mình ra ngoài kiểm tra.
Còn chưa nhìn tới Tử Thanh, bà liền tức giận quát mắng Vân Khương Mịch: “Vân Khương Mịch! Bổn cung dạy dỗ ngươi, thế mà ngươi vẫn dám trốn