Lời ngụy biện của Trần Đại Vĩ bị một câu nói của Tiền Mỹ Lâm vạch trần, anh chỉ có thể lúng túng cười.
Tiền Mỹ Lâm lại thử thăm dò mà tiến lên: "Nó có cắn người không?"
"Không cắn người." Trần Đại Vĩ nói với Đại Mộc: "Đại Mộc, mày làm nũng cho bà chủ xem đi."
Đại Mộc ngồi xổm dưới đất, há miệng thở, cái đuôi ra sức phe phẩy.
"Ôi, nó thật là đáng yêu!"
Rốt cuộc Tiền Mỹ Lâm cũng hơi yên tâm, cô ấy tiến lên sờ đầu Đại Mộc, lại cảm thấy nó thật sự rất ngoan, thế là bèn nói: "Con chó này còn hiểu tính người.
Cậu lấy được nó từ đâu vậy?"
"Tôi nhìn thấy nó bị chủ nhân trước đánh ở trên đường nên tiện tay mua lại."
"Hóa ra là như vậy." Tiền Mỹ Lâm tiếp tục sờ bộ lông mềm mại của Đại Mộc: "Từ nay về sau, mày phải trông hồ thật tốt nhé, đừng để người ta trộm mất cá nhà chúng ta, biết chưa?"
"Ô ô!" Đại Mộc gật đầu.
"Ôi, nó ngoan quá!" Tiền Mỹ Lâm cũng muốn giữ Đại Mộc bên mình để nuôi nhưng thỉnh thoảng cô ấy sẽ bị dự ứng với lông chó nên cũng không dám tiếp xúc với chó quá gần.
"Tao đi kiếm thảo dược cho mày, mày ở đây chờ tao nhé."
Trần Đại Vĩ đi đến ven đường, mang về một vài thảo dược chữa thương phổ biến, sau đó bọc lấy miệng vết thương của Đại Mộc, lại dùng tấm ván cố định bộ phận đang gãy.
Tiép theo, anh dùng long khí nối lại kinh mạch của Đại Mộc.
Sau khoảng mười phút, Trần Đại Vĩ gần như đã chữa lành vết thương ở chân của Đại Mộc.
"Mày nghỉ ngơi một lát đi, đợi sau hai tiếng nữa, tao sẽ tháo băng cho mày." Trần Đại Vĩ bảo Đại Mộc đừng cử động linh tinh, kết quả là nó thật sự nằm ngủ trên đất.
Khoảng ba bốn giờ chiều, Trần Đại Vĩ tháo băng cho Đại Mộc.
Đại Mộc thử đi bằng bốn chân, sau đó nó kinh ngạc phát hiện, cái chân vốn đã gãy của mình lại có thể đi được rồi!
"Gâu gâu!" Nó rất vui vẻ.
"Chó này của cậu có cắn người không?" Một chiếc xe lái đến cửa nhà Trần Đại Vĩ.
"Tôi là người đến đưa lều bạt."
"Không cắn người, ông để lều bạt ở đây đi."
"Không cần tôi lắp giúp sao?" Người đưa lều bạt hỏi.
"Không cần." Lắp lều bạt cũng không phải là chuyện quá khó.
"Được, vậy tôi đi đây." Người kia đặt lều bạt xuống, sau đó lái xe rời đi.
Chẳng mấy chốc, người đưa chó săn cũng tới.
Trần Đại Vĩ nói với Đại Mộc: "Bắt đầu từ hôm nay, Đại Mộc mày chính là cấp trên của bốn con chó săn này!"
Người đưa chó không nhịn được nói: "Sợ rằng nó không lãnh đạo được bốn con chó săn đâu nhỉ? Dường như loại chó này chính là chó vườn?"
Chó vườn còn gọi là chó bản địa, những năm gần đây, bởi vì rất nhiều người giết chó vào thôn trộm chó, thêm vào đó, người nuôi chó ở nông thôn càng ngày càng ít nên số lượng chó bản địa thuần chủng nhanh chóng giảm xuống.
Hơn nữa chó bản địa không hung dữ và mạnh mẽ bằng chó săn, không đáng yêu như husky, lại không nhỏ nhắn như teddy nên không được người nuôi chó ở nội thành hoan nghênh.
Trần Đại Vĩ gật đầu: "Đúng, hẳn là một con chó vườn thuần chủng."
"Bây giờ chó vườn lại rất hiếm." Người đưa chó nói với bốn con chó săn: "Đây chính là chó vườn hiếm có, sau này bọn mày phải chăm sóc nó, không được loại bỏ nó đâu biết chưa?"
Bốn con chó săn vô cùng hờ hững, tựa hồ cảm thấy một con chó vườn hoàn toàn không đáng để loại chó săn cao quý như nó phải quan tâm.
Đại Mộc cảm thấy mình bị coi thường, lập tức kêu to: "Gâu gâu gâu!"
Có lẽ là do vừa rồi nhận được nhiều long khí của Trần Đại Vĩ cho nên bây giờ tiếng kêu của nó vô cùng có khí thế!
Tiếng kêu này lập tức hù dọa bốn con chó săn!
Chúng nó mơ hồ cảm nhận được huyết mạch của mình đang bị áp chế.
"Ô ô!"
Bốn con chó săn cúi đầu, không dám sủa với Đại Mộc.
Người đưa chó trợn mắt há mồm.
"Sao có thể như vậy chứ?" Hắn hoài nghi có phải mình đã nhìn nhầm rồi hay không: "Con chó vườn này thật sự có thể lãnh đạo bốn con chó săn sao?"
Trần Đại Vĩ chỉ nói: "Thế giới rộng lớn có không ít chuyện lạ."
"Đúng vậy." Người đưa chó lắc đầu, không ngừng sụt sịt: "Nếu đã không có vấn đề gì về việc nghe lời hay không, vậy tôi đi đây."
"Ừm." Trần Đại Vĩ đón lấy bốn con chó săn.
Đại Mộc thì hăng hái ra lệnh cho bốn con chó săn, giống như mình là đại ca của chúng nó vậy.
Sau đó, anh trai Lương Thu Võ của Lương Thu Tĩnh cũng đưa năm người tới.
Những người này cộng thêm Lương Thu Võ là thành sáu người.
Trần Đại Vĩ nhìn vào thì thấy sáu người đều có chút nền tảng võ thuật, vóc người khỏe mạnh, chắc chắn khi đánh nhau cũng sẽ đâu ra đó.
Mà Lương Thu Võ trong đó lại có cơ bắp cuồn cuộn khắp người, mắt to mày rậm, vô cùng nổi bật!
Lương Thu Võ nhìn thấy người có ơn với mình là Trần Đại Vĩ thì vội vàng nói: "Triệu tổng, lần trước được cậu cứu, tôi còn chưa bày tỏ lòng