Lương Thu Võ tìm nửa ngày, mới tìm được người kêu cứu bên trong, đưa đối phương về thôn, giao người cho bác sĩ Vương ở trạm xá trong thôn chữa trị.
Bác sĩ Vương lắc đầu liên tục: "Tôi chỉ có thể trì hoãn bệnh tình của anh ta, muốn chữa thì phải đợi Đại Vĩ trở lại."
"Không sao, chắc chắn Triệu tổng có thể trở về trong tối hôm nay, bác sĩ chỉ cần để anh ta có thể sống đến tối là được."
"Được, không thành vấn đề."
Nghe thấy bác sĩ Vương nói vậy, tâm trạng người nổ đường hốt hoảng, còn phải chờ đến khi Triệu Đại Vĩ trở lại?
Xong đời!
Trong lòng anh ta gào khóc tuyệt vọng.
...!
Triệu Đại Vĩ ngồi xe taxi đi tới bến tàu trên bờ sông ở thành phố Phong Lâm.
Thành phố Phong Lâm không chỉ tương đối nhiều núi lớn, đồng thời xung quanh thành phố còn có một con sông lớn chảy qua, được đặt tên là Nam Thủy.
Mà bến tàu trên bờ sông chính là nơi Nam Thủy ở thành phố Phong Lâm chảy qua, được xây dựng để vận chuyển đường thủy.
Ở bến tàu này có một bến tàu nhỏ chế tạo các loại du thuyền, thuyền đánh cá.
Triệu Đại Vĩ đi tới bến tàu, thấy bến tàu bên bờ sông có không ít thuyền bè cập bến.
Phần lớn thuyền bè đều là thuyền đánh cá, có một vài du thuyền tự tạo tuyệt đẹp.
"Ông chủ, anh muốn mua thuyền sao?"
Một người đàn ông trung niên phát tướng thấy Triệu Đại Vĩ quan sát thuyền ở bến tàu thì mở miệng hỏi.
"Không sai, tôi muốn mua một du thuyền, lớn chút."
"Thuận tiện, nếu có một chiếc tàu chở hàng vừa mắt thì cũng mua luôn một chiếc."
"Nhưng tôi tương đối vội, muốn hàng có sẵn, không biết chỗ các anh có không." Triệu Đại Vĩ nói.
Người đàn ông trung niên cười: "Chỗ chúng tôi thường nhận thiết kế riêng.
Nhưng anh muốn hàng có sẵn, chúng tôi cũng có, nhưng có rất ít sự lựa chọn."
"Không sao, dẫn tôi đi xem một chút."
"Được." Người đàn ông trung niên nói, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi của mình ra nói: "Đây là danh thiếp của tôi, nếu sau này có cần gì, hoặc là thuyền có vấn đề gì, anh có thể tới tìm tôi."
Triệu Đại Vĩ nhìn, hóa ra người đàn ông này tên là Lưu Phúc Thuyền, là ông chủ của bến tàu nhỏ này.
Lưu Phúc Thuyền dẫn Triệu Đại Vĩ đi xem du thuyền đầu tiên.
Triệu Đại Vĩ liếc mắt nhìn thấy một chiếc thuyền lớn rộng hơn ba mét, dài tầm mười mấy mét.
Trên chiếc thuyền này có mái che kiểu Trung Quốc, nhìn rất giống nhà theo kiến trúc cổ đại, bên trong trải thảm đỏ, có nhiều ghế sô pha, có chỗ ngồi để ngắm sông.
Quan trọng nhất chính là trên thuyền còn có máy điều hòa không khí, hình như còn có máy phát điện riêng, có thể phát điện ở trên thuyền.
Thấy tình trạng chiếc thuyền này tốt như vậy, anh cũng vừa ý hình dáng chiếc thuyền, vì vậy Triệu Đại Vĩ trực tiếp chỉ chiếc thuyền này nói: "Chiếc thuyền này bao nhiêu tiền?"
"Ông chủ, ánh mắt anh rất tốt."
Lưu Phúc Thuyền cười nói: "Thuyền này do chúng tôi tỉ mỉ thiết kế, để ở chỗ này đã nửa năm, vốn có tác dụng trưng bày.
Nhưng thuyền trưng bày cũng không thể để ở bến tàu quá lâu, cho nên bây giờ đang chuẩn bị bán ra ngoài."
"Bởi vì chiếc thuyền này đóng được một thời gian nên chúng tôi giảm giá, chỉ mười ba vạn.
Về phần giá gốc, chúng tôi bán ở đây với giá mười lăm vạn."
"Mười ba vạn?"
Triệu Đại Vĩ cảm thấy hơi đắt, nhưng cũng không quá đắt.
Tổng thể mà nói, giá tiền này là đáng giá.
Bởi vì rất gấp, Triệu Đại Vĩ không thèm để ý đến giá cả hay nói vớ vẩn với Lưu Phúc Thuyền: "Vậy thì mười ba vạn, nhưng nếu anh bán cho tôi mười hai vạn, tôi có thể miễn phí bài thuốc giảm cân bí truyền cho một mình anh, bảo đảm có hiệu quả."
Triệu Đại Vĩ không biết với mười hai vạn thì này Lưu Phúc Thuyền có thể kiếm bao nhiêu, nhưng anh cảm thấy cái giá này tương đối thích hợp, vì vậy thuận miệng nói một câu thử vận may.
"Bài thuốc giảm cân bí truyền?" Lưu Phúc Thuyền sáng mắt lên: "Nếu có hiệu quả thật, tôi có thể hạ giá tiền xuống mười hai vạn."
"Yên tâm đi, sau này thuyền có vấn đề gì, không phải tôi tìm anh sửa chữa sao?" Triệu Đại Vĩ nói: "Tôi lừa anh thì không có lợi đối với tôi, tôi cũng không cần phải lừa anh."
"Điều