Vẻ mặt Lương Thu Võ cực kỳ nghiêm túc: "Thật ra em không cần nhúng tay vào vũng nước đục này, thù của anh, anh sẽ tự mình báo!"
Trước đó anh ta bị người khác đánh đến mức vào viện, thương nặng không trị.
Nếu như không có Triệu Đại Vĩ kéo anh ta ra khỏi bờ vực cái chết thì chắc là hiện giờ anh đã trở thành người chết rồi.
Bây giờ vết thương của Lương Thu Võ đã hoàn toàn khỏi hẳn, hoàn toàn có thể đi trả lại thù hận trước kia.
Có điều.
Màn báo thù này cũng không phải Lương Thu Võ chủ động khơi mào mà là sau khi đối phương thấy anh ta không chết, ngược lại còn thay đổi quá nhiều nên lấy tính mạng người nhà ra uy hiếp anh ta, bắt anh ta đến dự một bữa Hồng Môn Yến!
Lương Thu Võ cũng là một người đàn ông chính trực!
Anh ta không tìm bọn họ báo thù thế mà bọn họ lại tới cửa ức hiếp, sao anh ta có thể chịu được!
Lương Thu Võ quay đầu nhìn về phía nhà của Triệu Đại Vĩ, nghiêm túc nói: "Anh Triệu, nếu chuyến này tôi trở về không có chuyện gì, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn làm việc dưới tay anh!"
"Đi thôi, Thu Tĩnh!"
Trong màn đêm mênh mông, bóng dáng Lương Thu Võ và Lương Thu Tĩnh biến mất khỏi thôn Đại Long!
...!
Triệu Đại Vĩ không hề biết tình hình của hai anh em Lương Thu Võ là đang chuẩn bị báo thù.
Cho nên hiện tại tất cả mọi thứ mà anh có thể nghĩ được đều là chị dâu của anh, Tiền Mỹ Lâm.
"Chị dâu, tối nay tôi ngủ ở phòng chị? Nhân tiện tôi có vài lời muốn nói."
"Thằng nhóc này chỉ biết bắt nạt chị dâu." Tiền Mỹ Lâm ngượng ngùng mím môi, nói như vậy cũng là ngầm đồng ý với yêu cầu của Triệu Đại Vĩ.
Sau đó cô ấy lại nói: "Nhanh tắm rửa đi!"
"Được!"
Nhà của Triệu Đại Vĩ không có phòng tắm riêng, muốn tắm thì phải dùng đến bồn tắm.
Hoặc là một tên đàn ông như Triệu Đại Vĩ có thể đứng ở sân sau, cầm một thùng nước lớn xối lên người, như vậy cũng coi như là đã tắm rửa.
Tối nay Triệu Đại Vĩ xách một thùng nước lớn đứng ở sân sau tắm.
"Ai da, chị dâu, tôi quên lấy quần áo, hay là chị lấy hộ tôi?"
Thực ra Triệu Đại Vĩ vốn có thể miễn cưởng mặc lại quần bẩn lúc nãy, nhưng lúc nãy khi tắm rửa, quần áo bẩn đều ướt hết rồi, hoàn toàn không thể mặc lại được.
Vì thế Triệu Đại Vĩ chỉ có thể bất đắc dĩ đưa ra yêu cầu như vậy.
"Đại Vĩ, lần sau chú nhớ lấy, đừng có lúc nào cũng dùng mấy chuyện nhỏ thế này làm phiền chị dâu..."
"Chị dâu, đây mà là chuyện nhỏ sao? Nếu tôi không mặc quần áo đã đi ra vậy thì là chuyện lớn rồi!"
"Chú thật lắm lời."
Tiền Mỹ Lâm tìm thấy quần áo của Triệu Đại Vĩ lập tức vội vàng mở cửa đưa cho anh.
Sau khi mở của hai mắt Tiền Mỹ Lâm nhắm lại, hoàn toàn không dám nhìn Triệu Đại Vĩ.
Triệu Đại Vĩ nhận lấy quần áo, nói: "Cảm ơn chị dâu."
"Lần sau đừng quên nữa biết chưa?" Tiền Mỹ Lâm quay người lại, bởi vì nhắm mắt, lúc đi qua bậc cửa lại suýt chút nữa bị ngã.
"Chị dâu, chị mở mắt ra cũng không sao, làm gì phải khổ như thế?"
"Khốn nạn, chị dâu sẽ không mở mắt đâu!"
Tiền Mỹ Lâm nói thầm trong lòng, nếu như mở to mắt vậy sau này cô ấy thật sự không thể nhìn thẳng Triệu Đại Vĩ nữa.
Dù sao hai người, một là chị dâu, một là em chồng, không thể xằng bậy.
Triệu Đại Vĩ tắm xong lập tức đến phòng ngủ của Tiền Mỹ Lâm.
Đã một thời gian anh không nằm điều hòa ngủ rồi, bây giờ mở điều hòa lên, thoải mái gấp bội!
Hai người đắp hai chăn khác nhau nhưng lại nằm rất gần.
Triệu Đại Vĩ đối diện với gương mặt xinh đẹp của Tiền Mỹ Lâm nói: "Chị dâu, ngày mai đi mua tủ lạnh đi.
Nhà chúng ta thiếu một cái tủ lạnh, sau đó chỗ chị dâu Lý Trân cũng thiếu tủ lạnh."
"Mua tủ lạnh?" Tiền Mỹ Lâm gật đầu nói: "Đúng là nên mua một cái.
Phía Vũ Chân, công nhân đều mong có thể uống được nước đá, nhưng thôn chúng ta ngoại trừ nhà trưởng thôn, rất ít nhà có tủ lạnh."
"Ừ, ngày mai cùng nhau đi, nhân tiện mua thêm cho chị dâu vài bộ quần áo."
"Không cần đâu, chị dâu có đủ quần áo mặc rồi, mua thêm sẽ lãng phí!"
"Lãng phí chỗ nào chứ, không lãng phí."
Triệu Đại Vĩ cười ha ha khẽ đẩy người Tiền Mỹ Lâm.
Tiền Mỹ Lâm xoay người, đưa lưng về phía Triệu Đại vĩ hơi ngại ngùng nói: "Chú nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao tiền là do chú kiếm, chú muốn tiêu chị dâu còn có thể ngăn sao."
"Vậy chị đồng ý rồi à?"
Triệu Đại Vĩ nói trong lòng: Phụ nữ mà, miệng thì nói không muốn như cơ thể lại rất thành thực.
...!
Sáng hôm sau.
Làm xong những việc nên làm, Triệu Đại Vĩ lập tức giống như ông chủ phất tay giao hết mọi chuyện cho Vương Đại Trụ.
Mà bản thân anh thì mang theo Tiền Mỹ Lâm vào trong thành phố.
Đến khu vực thiết bị điện, Triệu Đại Vĩ bày tỏ muốn mua một tủ lạnh hai cửa, và một tủ đông.
Hai thứ gộp lại đã tiêu tốn gần một vạn của