“Lựa chọn sáng suốt đấy, đi đi!” Triệu Đại Vĩ xua tay, tỏ ý bây giờ đã có thể hành động rồi.
Diệp Sùng Đạo không khỏi cười khổ, thở dài: “Triệu tổng, cậu còn trẻ tuổi mà đã oai phong như thế này rồi, tương lai tiền đồ rộng mở.
Hôm nay là do Diệp Sùng Đạo tôi mù mắt!”
Ông ta thân là quán chủ của Kinh Võ đạo quán, cũng có tiếng tăm trong giới võ thuật, nhưng trước mặt Triệu Đại Vĩ, ông ta lại bất giác cảm thấy áy náy và sợ sệt.
Ông ta cảm thấy cả Phong Lâm này, người có thể làm ra những chuyện này cũng chỉ có mấy người.
Khi đi, Diệp Sùng Đạo lại chửi Diệp Anh Kiệt một trận: “Mày thật sự muốn đưa cha mày vào trong quan tài mày mới vui phải không?”
Sau khi dứt lời câu nói này, chẳng mấy chốc, Kinh Võ đạo quán đã tuyên bố giải tán, sau đó Diệp Anh Kiệt cũng đến cục cảnh sát tự thú.
Đáng để nói đến đầu tiên chính là bởi vì vết thương của Lương Thu Võ đã bình phục, không thể chứng minh lúc đó anh ta bị thương nghiêm trọng đến mức nào, vì thế, phía cảnh sát còn đặc biệt đến tìm hiểu tình hình ở bệnh viện nhân dân thành phố nơi mà Lương Thu Võ nằm.
Bác sĩ điều trị cho Lương thu Võ khi đó, sau khi nghe thấy phía cảnh sát hỏi, nhanh chóng thở dài nói:
“Tôi có ấn tượng với Lương Thu Võ, lúc đó đã hấp hối rồi, bệnh viện chúng tôi không chữa được, cuối cùng có một tên lừa đảo nói rằng anh ta có thế chữa khỏi, sau đó người nhà họ Lương đã vội vàng đến gặp bác sĩ, tìm tên lừa đảo đó.”
Bác sĩ thản nhiên hỏi: “Các người đến hỏi tôi chuyện này là vì muốn biết nguyên nhân chính của cái chết của Lương Thu Võ phải không?”
“Nguyên nhân cái chết của Lương Thu Võ?” Cảnh sát lắc đầu: “Anh ta vẫn sống khỏe mạnh, hơn nữa đã hoàn toàn bình phục rồi.
Hôm nay chúng tôi đến đây là bởi vì có người muốn tự thú, nói rằng mình đã đánh Lương Thu Võ, sau đó chúng ta vì muốn tìm ra chứng cứ nên đã đến hỏi anh.”
“Cái gì?”
Bác sĩ lập tức bật dậy: “Anh nói lại đi, Lương Thu Võ đã bình phục? Chắc chắn rằng vẫn chưa chết?”
Bác sĩ không thể tin nổi!
“Lừa anh làm cái gì, bên phía cảnh sát chúng tôi rảnh rỗi thế à?” Cảnh sát nhân dân nói: “Thật một trăm phần trăm!”
Lúc này bác sĩ mới ngã ngửa xuống ghế sô pha.
Vẻ mặt kinh ngạc: “Không thể tin nổi, không thể tin nổi, người thanh niên đó dù sao cũng không phải là kẻ lừa đảo, thực sự có tài năng!”
Nhớ đến anh ta lúc đó, đối diện với ánh mắt xem thường của Triệu Đại Vĩ, anh ta đã cảm thấy măt của mình nóng phừng phừng.
…
Xử lí xong chuyên của Diệp Anh Kiệt, Triệu Đại Vĩ đã bảo Lương Thu Võ và Lương Thu Tĩnh quay về, hơn nữa còn dặn họ sau này phải làm việc tử tế.
Trên đường về, Lương Thu Võ nói với Lương Thu Tĩnh: “Anh Triệu có ơn với chúng ta, có thể cả đời này chúng ta cũng không trả hết được.”
“Ban đầu, nếu như anh Triệu vẫn chưa thích ai, anh còn nghĩ xem có nên để em lấy thân báo đáp hay không, nhưng nhìn thấy tình cảm của anh Triệu và chị dâu Mỹ Lâm, cách báo đáp này cũng không thể dùng được nữa.”
Lương Thu Tĩnh vừa nghe vậy, mặt liền đỏ bừng như móng giò kho tàu, quát lên: “Anh, anh nghĩ cái gì thế, thời đại này rồi mà còn lấy thân báo đáp sao!”
“Em không muốn sao?” Lương Thu Võ ngạc nhiên: “Anh còn tưởng rằng em thích anh Triệu cơ, dù sao các điều kiện của anh Triệu đều rất khớp với hình mẫu lí tưởng của em mà.”
“Hình mẫu lí tưởng gì của em?” Lương Thu Tĩnh đỏ mặt hỏi.
“Chẳng phải em bảo rằng, ‘bạn trai của em đầu tiên phải đẹp trai; thứ hai phải giàu có, món tiền này đủ để hỗ trợ em học võ; thứ ba chính là có trách nhiệm, gặp chuyện cũng có thể đứng ra giải quyết; thứ tư, thực lực phải mạnh hơn em’ phải không?”
“Thu Tĩnh, em suy nghĩ kĩ thử xem, anh Triệu không phù hợp?” Lương Thu Võ trực tiếp nhìn thấu Lương Thu Tĩnh.
“Anh hâm à, em có mấy cái hình mẫu lí tưởng này lúc nào, anh cứ nói linh tinh!” Mặt của Lương Thu Tĩnh đã