"Có người thì sao chứ, vì chị dâu tôi sợ nên tôi mới phải đi an ủi một chút, chuyện này cũng phạm pháp à?" Triệu Đại Vĩ nhỏ giọng cười khì khì.
"Ai sợ hả, chú đúng là biết kiếm cớ thật.".
Cập nhật truyện nhanh tại == T RUМtrцyeЛ.
V n ==
Trong hang núi có tia sáng, thế nên Tiền Mỹ Lâm cũng không sợ việc phải đi bộ vào hang núi, chưa kể bên cạnh còn có Triệu Đại Vĩ, vậy càng không việc gì phải sợ.
Triệu Đại Vĩ nhẹ nhàng ôm lấy Tiền Mỹ Lâm, chỉ ôm lướt rồi lập tức thôi, buông tay ra, giả mang dáng nghiêm chỉnh, tiếp tục tiến về phía trước.
"Anh Đại Vĩ." Phía sau bỗng có người kêu lên.
Triệu Đại Vĩ giật nảy mình.
Không phải là cảnh vừa nãy đã bị người bắt gặp rồi chứ? Nếu là thế, vậy quả là anh đã gây rắc rối nghiêm trọng cho chị dâu rồi, nhất định người trong thôn sẽ vịn vào đấy để nói.
Thật ra Triệu Đại Vĩ cũng không sợ, cùng lắm thì trực tiếp cưới chị dâu về luôn thôi.
Nhưng nếu cân nhắc đến cảm nhận của chị dâu Tiền Mỹ Lâm, anh vẫn cảm thấy tốt nhất là đừng để ai bắt gặp.
Triệu Đại Vĩ quay đầu.
Anh thở dài một hơi, bởi người anh nhìn thấy là Tôn Hồng Hồng.
Dựa theo những gì anh biết về Tôn Hồng Hồng, Hồng Hồng là một cô gái rất tốt, cũng rất thông minh, sẽ không nói lung tung.
"Là Tú Tú à, có chuyện gì thế?"
Triệu Đại Vĩ nhìn thấy Tôn Hồng Hồng thì mắt thoáng sáng bừng lên.
Tôn Hồng Hồng diện một chiếc váy rất đẹp, có vẻ là mua, dáng người cô ấy được tô đậm lên, có lồi có lõm không nói, dáng người mềm mại còn có thân trên đầy nét thanh xuân kia thật khiến người có phần mê say.
"Em không sao, chỉ là thấy anh Đại Vĩ giúp thôn chúng ta làm nhiều chuyện như vậy nên lòng cảm thấy anh Đại Vĩ thật vĩ đại!"
Phụt!
Triệu Đại Vĩ lắc đầu liên tục: "Vĩ đại gì đâu chứ, chỉ là làm chuyện trong khả năng của mình mà thôi."
"Anh Đại Vĩ khiêm tốn rồi!" Tôn Hồng Hồng cho là thế.
Triệu Đại Vĩ cũng không tiện nói tiếp đề tài này, thế là anh liền nói: "Em có muốn đi chung không? À mà, bộ đồ hôm nay của em rất đẹp đấy."
"Thật không ạ? Là mẹ của em cố ý mua cho em đấy, nói là giờ trong nhà cũng chẳng còn thiếu tiền nữa, hẳn nên sống thoải mái hơn một chút."
Triệu Đại Vĩ cảm thấy rất đúng, có tiền rồi, cũng không cần phải cứ sống những ngày eo hẹp làm gì.
Triệu Đại Vĩ cười nói: "Hồng Hồng, tiền lương tháng sau, sợ là ít nhất anh cũng phải đưa em mấy chục nghìn nhỉ?"
Mặt Tôn Hồng Hồng đỏ lên.
Bản thân cô ấy cũng không ngờ, lượng tiêu thụ của túi thơm trên Taobao thế mà lại phát đạt đến vậy, giờ đã sắp chạm đến mức tám trăm nghìn lượt tiêu thụ rồi.
Tính tính, đến cuối tháng nhất định có thể vượt mức một triệu lượt tiêu thụ.
Dựa theo mức lương cơ bản và cổ phần Triệu Đại Vĩ cho cô ấy, lượng tiền lương bốn mươi nghìn tệ một tháng căn bản chạy không thoát.
Trong thôn Đại Long, một tháng có thể kiếm được bốn mươi nghìn tệ đã đủ cho cả đống người ao ước đến chảy nước miếng rồi!
Ba người cùng đi, thưởng thức phong cảnh tươi đẹp trong hang núi.
Thôn dân xung quanh cũng cảm thấy rất mới lạ, đặc biệt là cái hang núi này dài đến một kilomet, đi trong đấy, nếu không đi thật kiên nhẫn thì sẽ xuất hiện một loại cảm giác như đi mãi vẫn chưa đến được điểm cuối.
Mà sau khi đi một kilomet, trước mắt ba người chợt rộng mở sáng bừng, mang đến cảm giác rất tuyệt diệu như nơi Đào Uyên Minh đã nhắc đến trong [Đào hoa nguyên ký].
Tôn Hồng Hồng nói: "Nếu em là du khách, nhất định em sẽ thường xuyên đến nơi này!"
"Thật sao?" Triệu Đại Vĩ nói: "Thế anh hi vọng rằng du khách nào cũng sẽ nghĩ như em vậy."
Phụt!
Ba người không khỏi cười thành tiếng.
…
Việc xây dựng trong sơn động cơ bản đã hoàn thành, các thôn dân cũng khen không dứt miệng đối với cách bày trí trong hang núi.
Bấy giờ Triệu Đại Vĩ lại lâm vào thế khó.
Theo lời Tiền Mỹ Lâm nói, anh cần phải lấy một cái tên thật dễ nghe cho hang núi, sau đó còn phải biên soạn ra một câu chuyện xưa cảm động lòng người cho hang núi ấy, này cũng không phải sở trường của Triệu Đại Vĩ.
Càng chết hơn, Triệu Đại Vĩ còn là một tên lưu manh độc thân hai mươi năm từ trong bụng mẹ, nào có kinh nghiệm yêu đương gì, càng khỏi nói đến việc chuẩn bị một câu chuyện xưa về tình yêu động lòng người.
"Việc này phải tìm ai đây?"
Ngay lúc Triệu Đại Vĩ đang mang mặt buồn rười rượi, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng Lý Vũ Trân gọi: "Đại Vĩ, em có ở đây không?"
Lý Vũ Trân rất ít khi đến tìm Triệu Đại Vĩ, nếu không phải lúc không còn cách nào khác, cô ta sẽ không đến.
Dẫu sao thì cô ta cũng là con dâu của trưởng thôn Ngô Lương Đống, đến chỗ Triệu Đại Vĩ bên này chỉ sợ là sẽ bị chồng cô ta và cha chồng thù địch.
Thứ hai là lần trước khi cô ta và Triệu Long cùng thôn ầm ĩ với nhau đã bị Triệu Đại Vĩ bắt gặp, cô ta cũng không tiện chủ động tìm Triệu Đại Vĩ, trên căn bản thì chỉ