Sáng sớm ngày thứ hai.
Triệu Đại Vĩ thức dậy, phát hiện trong tài khoản wechat công khai của anh có mấy tin nhắn, nói hôm nay muốn đến làng Đại Long du ngoạn.
Bọn họ rất mong chờ, làng Đại Long là làng nghèo nhất Phong Lâm, có thể mang đến cho bọn họ bao nhiêu vui vẻ.
Bọn họ nhắn trực tiếp trong tài khoản công khai của Triệu Đại Vĩ:
“Chúng tôi thật sự rất mong chờ vào làng du ngoạn Đại Long.
Chơi vui hay không không quan trọng, tôi muốn ăn thử cá của làng Đại Long, có cái này, tôi có thể cho làng du lịch Đại Long trọn điểm!”
Người khác nói: “Tôi muốn đi xem núi Đảng Khấu, thế nhưng nghe nói núi Đảng Khấu thật sự không thể vào được đúng không? Cho hỏi ở đó có biển cấm người vào không?”
Triệu Đại Vĩ trả lời ngay: “Có.”
Vì nơi Triệu Đại Vĩ đang làm bảng đá, đặt hai phiến bảng đá, vẫn chưa hoàn thành, nên Triệu Đại Vĩ đã sớm sắp xếp bảng đơn giản, thậm chí còn kéo tre làm rào chắn ở chân núi núi Đảng Khấu.
Như vậy cũng có thể giúp mọi người không đi nhầm vào núi Đảng Khấu.
Còn có người nói: “Khoảng chín giờ rưỡi sáng tôi sẽ đến tỉnh lộ, tôi hi vọng sẽ thật sự có thuyền ở đó.
Vậy, Đại Long, cậu sắp xếp?”
Vì tài khoản wechat công khai của Triệu Đại Vĩ đặt tên là “Làng du lịch Đại Long”, thế là không ít người gọi anh là Đại Long, hoặc là Long Long.
Sau khi Triệu Đại Vĩ thấy tin, lập tức nói: “Yên tâm, chắc chắn sẽ có thuyền, nếu không có thì đợi một chút cũng sẽ có.
Thật sự không muốn đợi, bạn có thể gọi số điện thoại của tôi, tôi đích thân đến đón!”
Triệu Đại Vĩ đưa số điện thoại mình cho đối phương.
Dù sao chắc chắn bây giờ người đến du ngoan không nhiều, nhiều nhất chính là trong khách sạn Trường Ca Thái Vi, mấy người đó rất muốn ăn món của làng Đại Long, và số ít đơn giản chỉ bị thu hút bởi phong cảnh của làng Đại Long.
Cho nên, vì ít người, Triệu Đại Vĩ mới đưa số, người nhiều thì Triệu Đại Vĩ sẽ không đưa, nếu không điện thoại nát bét mất.
Mà nếu sau này nhiều người, anh cảm thấy có thể xây một nhà sàn chuyên xử lý mấy chuyện này trong làng, tuyển dụng nhân viên chuyên phụ trách mấy chuyện này!
Về chuyện ai chi tiền, Triệu Đại Vĩ quyết định tự mình chi.
Dù sao thì làng du lịch Đại Long cũng chính thức mở cửa rồi, tiền Triệu Đại Vĩ lãi chắc chắn nhiều nhất.
Cá làng Đại Long của hắn và khách sạn trang trại sau này sẽ mở, đủ để anh vùng vẫy đầy bồn đầy bát ở làng!
Trả lời tin xong, Triệu Đại Vĩ đang bận chuyện của mình.
Khoảng chừng tám giờ rưỡi sáng.
Triệu Đại Vĩ đích thân cùng Tiêu Mậu Toàn đến sông Thanh Thủy, nơi giáp với tỉnh lộ!
Tiêu Mậu Toàn hơi căng thẳng: “Triệu tổng, cháu nói sẽ có người đến sao? Bây giờ đã tám giờ rưỡi rồi!”
“Chắc chắn sẽ có người, nếu không người thì nghỉ ngơi!”
Lúc nói chuyện đã có ba người trên thuyền.
Ba người này cùng một nhà, hai người lớn dẫn theo một đứa bé, trong hai người lớn có người rụt rè hỏi: “Cho hỏi thuyền mọi người đi làng Đại Long phải không?”
“Đúng, các người muốn đến làng Đại Long?”
“Đúng vật, tôi đến xem khách sạn Trường Ca Thái Vi, đề cử làng du lịch Đại Long, chúng tôi xem trên ảnh, thật sự phong cảnh rất đẹp, muốn đến xem thử.”
“Ừm, vật lên thuyền đi!” Triệu Đại Vĩ vui vẻ nói.
“Cho hỏi cần vé thuyền không? Ba người chúng tôi đi một chuyến bao nhiêu tiền?” Cha đứa bé hỏi.
“Một người ngồi thuyền mười tệ.”
“Học sinh và trẻ nhỏ nửa giá, chỉ cần năm tệ.” Triệu Đại Vĩ nói.
“Là hai mươi lăm tệ nhỉ? Vậy cũng rẻ.”
Một nhà thấy xung quanh không có người khác, trong lòng thấy hơi lạ: “Chỉ có ba người chúng tôi à?”
“Ừm, trước mắt chỉ có ba người.
Chúng ta đợi mười phút nữa, nếu mười phút nữa không có người đến, vậy chúng ta lên thuyền về.”
Trước đây du thuyền một lần về, có thể cần một tiếng đồng hồ, nhưng bây giờ Tiêu Mậu Toàn lái quen đường rồi.
Thuyền đi nhanh hơn chút, nửa tiếng hoặc bốn ngươi phút là có thể về đến rồi!
“Ừm!” Ba người khá hài lòng với thái độ phục vụ bên Triệu Đại Vĩ.
“Mẹ, con muốn uống nước lạnh!” Lúc này đứa nhỏ nói.
Vì trên thuyền có sắp xếp tủ lạnh, nên có thể uống đồ lạnh trên thuyền.
“Uống nước lạnh ở đây… chỉ e nước lạnh trên thuyền rất đắt…” Mẹ đứa bé nhắc nhở, hình như không muốn mua cho đứa nhỏ.
Triệu Đại Vĩ nói: “Không đắt, giá như thị trường, ở đây chúng tôi không tăng giá.”
“Vậy à?”
Cả nhà rất vui vẻ, lập tức trả tiền mua ba chai trà xanh lạnh, cũng tiêu chín tệ.
“Chỗ các cậu không tăng giá thật tốt, như chúng tôi đến mấy khu du lịch kia, một chai trà xanh thế này bán sáu tệ đã khách sáo lắm rồi, có nơi thậm chí đến hai mươi tệ một chai, ác thật!”
“Ha ha ha, chỗ chúng tôi không lằng nhằng nhiều như thế, chuyện bẫy người chúng tôi không làm, kể cả trong làng Đại Long cũng vậy.” Triệu Đại Long giải thích.
Cả nhà gật đầu, tâm trạng lơ lửng chợt