Trái tim Triệu Đại Vĩ run rẩy, anh tưởng thật liếc nhìn Lâm Tuyết Nhã chăm chú, phát hiện cô gái này thật sự rất xinh đẹp, quyến rũ và câu hồn đoạt phách, ngay lập tức trái tim càng đập nhanh hơn.
“Như vậy ai mà chịu nổi?” Nội tâm Triệu Đại Vĩ âm thầm kêu khổ.
Ngoài mặt, anh làm bộ bình tĩnh hỏi: “Chị Tuyết Nhã, còn có việc gì sao?”
“Không có việc gì, chỉ là cậu giúp chị một chuyện lớn như vậy, chị mời cậu một bữa trưa, tiện thể để cậu nếm thử tài nghệ của đầu bếp trong khách sạn của chị.” Hai mắt Lâm Tuyết Nhã phóng điện, cô ấy cười nói.
“Không cần đâu, chị Tuyết Nhã, chị dâu của tôi ở nhà đang chờ tôi ăn cơm.”
Triệu Đại Vĩ không dám ở đây quá lâu cùng với Lâm Tuyết Nhã, vội vàng tìm một lý do đi ra khỏi khách sạn.
“Cái người này, chẳng lẽ thật sự còn non?”
Lâm Tuyết Nhã mở khách sạn nhiều năm như vậy, thật sự chưa từng nghe nói bên cạnh thần y không có phụ nữ.
“Thật thú vị.” Nghĩ đến thủ pháp trị liệu mà Triệu Đại Vĩ cho cô, thực sự cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trên gương mặt tươi cười của cô hiện vẻ động tâm: “Hay là mình thu nhận?”
Lâm Tuyết Nhã đã ba mươi tuổi, thời trẻ vì sự nghiệp mà cô ấy bỏ qua cuộc sống bình thường.
Thế nhưng vừa nãy, cô ấy đặc biệt muốn làm một người phụ nữ, lỗ mãng một lần!
Mang theo mấy phần ngượng ngùng và tự tin, Lâm Tuyết Nhã nói: “Lần sau, cậu chạy không thoát tay chị!”
…
Triệu Đại Vĩ máu huyết sôi trào chật vật chạy ra khỏi khách sạn Trường Ca Thái Vi.
Nếu không phải trong lòng còn đang băn khoăn đến chị dâu Tiền Mỹ Lâm, có lẽ anh thực sự sẽ không nhịn được mà làm liều cùng với Lâm Tuyết Nhã.
Vận khởi Long vương điển, Triệu Đại Vĩ vận khí để bản thân mình tỉnh táo lại một chút, sau đó mới lái xe ba bánh trở về làng Đại Long.
Trên đường, anh mua mấy cái sọt, chuẩn bị để đi lấy nấm.
Vù!
Đường núi cong cong nhiều khúc, vốn rất nguy hiểm.
Bỗng nhiên, một chiếc BMW chạy qua, thiếu chút nữa đã đụng vào chiếc xe moto ba bánh của Triệu Đại Vĩ.
“Mẹ, chạy đi đầu thai à?” Triệu Đại Vĩ tức giận mắng.
“Khoan đã, đó không phải là xe của con trai Ngô Lương Đông sao?”
Con trai của Ngô Lương Đông là Ngô Tùng Quế, kinh doanh một siêu thị ở trong thành phố.
Hơn nữa có người còn nói anh ta đi theo một vị đại ca cho vay để kiếm lời, hiện tại rất có tiền.
Giá trị con người nói ít cũng phải mấy triệu, thậm chí rất có thể là hơn mười triệu.
Cho nên lý do mà ở trong thôn không có ai dám trêu chọc Ngô Lương Đông ngoại trừ việc ông ta là trưởng thôn ra thì còn một lý do khác là Ngô Tùng Quế!
“Ngô Tùng Quế quanh năm không về nhà, lúc này trở về làm gì?”
Triệu Đại Vĩ nhíu mày, tuy nhiên chuyện này không liên quan gì đến anh, anh cũng không bận tâm quá nhiều.
Khởi động xe ba bánh chạy vù vù về tới nhà, Triệu Đại Vĩ dừng xe ở trước cửa.
Bỗng nhiên, anh chợt nghe thấy tiếng chị dâu Tiền Mỹ Lâm luống cuống rồi làm đổ vỡ cái gì đó.
“Là thằng cha Ngô Lương Đông sao?”
Trong lòng Triệu Đại Vĩ sốt ruột, vội vàng cầm lấy một cây gậy rồi vọt vào phòng của Tiền Mỹ Lâm.
“A!”
Tiền Mỹ Lâm đỏ mặt, lúng túng hét lên một tiếng.
Triệu Đại Vĩ cũng đỏ mặt ngay lập tức.
Anh vốn không nghĩ đến, thực ra chị dâu đang thay quần áo ở trong phòng.
Vừa nãy đồ đạc đổ vỡ là bởi vì tốc độ của cô ấy quá nhanh, kết quả lại khiến Triệu Đại Vĩ hiểu lầm.
Lúc này, Tiền Mỹ Lâm dùng một chiếc quần dài che người mình lại.
Dáng vẻ ngượng ngùng đó quả thật là trời sinh, không còn biểu cảm nào khác động lòng người hơn thế này!
“Đại Vĩ, chú làm gì vậy?” Tiền Mỹ Lâm đỏ mặt nói: “Ngớ ra đó làm gì, còn không mau đi ra ngoài.”
“Chị dâu, xin lỗi chị.
Tôi tưởng tên khốn kiếp Ngô Lương Đông lại đến khi dễ chị.” Triệu Đại Vĩ giải thích một chút, sau đó tức tốc xoay người đi ra khỏi phòng, đóng cửa kỹ càng.
Tiền Mỹ Lâm ở trong phòng, rất lâu mà vẫn không thể bình tĩnh lại được.
“Vừa nãy… Đại Vĩ không thấy gì hết đúng không?”
Tiền Mỹ Lâm luôn cảm thấy vừa nãy Triệu Đại Vĩ đã nhìn thấy rồi.
Nghĩ đến đây, ngay cả tâm