Lý Vũ Trân đã đoán được kết quả sẽ thành ra thế này từ trước rồi, nhưng mà khi thấy kết quả như vậy, khi nó xảy ra ở trước mặt mình, cô ta vẫn cảm thấy có chút mất mát.
Cô ta không thể trách móc Triệu Đại Vĩ, cũng không thể cưỡng ép anh, cho nên sau khi nghĩ ngợi xong xuôi, cô ta đành phải cô đơn mà quay đầu rời đi.
Tiền Mỹ Lâm ở ngay bên cạnh nghe hai người họ nói chuyện.
Kỳ thực ở trong lòng cô ấy cũng có chút rối rắm nhưng cô ấy vẫn tôn trọng quyết định của Triệu Đại Vĩ.
Cho dù Triệu Đại Vĩ có làm như thế nào, bọn họ cũng sẽ ủng hộ ý kiến của anh.
"Đại Vĩ, chị đi nấu cơm cho chú nhé."
"Cùng nhau nấu đi." Vốn dĩ tâm trạng của Triệu Đại Vĩ đang rất bình thường, nhưng vì Ngô Lương Đông, trong lòng anh lập tức trở nên rất khó chịu.
Trong phòng bếp, Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm cùng nhau nấu cơm.
Mà ở ngoài cửa, khi Lý Vũ Trân rời đi, người của nhà họ Ngô cũng đã hoàn toàn ý thức được, Triệu Đại Vĩ thật sự sẽ không cứu Ngô Lương Đông.
Nhưng mà.
Triệu Đại Vĩ lại là người duy nhất có khả năng chữa bệnh cho Ngô Lương Đông.
Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ cũng chỉ có thể bỏ mặt mũi của mình xuống, để cho Lý Vũ Trân ở lại chăm sóc cho Ngô Lương Đông, còn những người khác thì đi vào nhà của Triệu Đại Vĩ.
Bụp bụp!
Người của nhà họ Ngô đều quỳ xuống, ngay ở trước cửa nhà của Triệu Đại Vĩ!
Lương Thu Tĩnh tập võ xong, nhìn thấy cảnh này, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì, vì thế đi vào phòng bếp nói: "Anh Triệu, chị Mỹ Lâm, người của nhà họ Chu đang quỳ thành một hàng ở bên ngoài kìa."
Triệu Đại Vĩ lắc đầu: "Không cần quan tâm."
Tiền Mỹ Lâm dừng một chút, cuối cùng vẫn quyết định rời phòng bếp, đi ra ngoài nhìn, nhưng còn chưa đi được hai bước cô ấy đã bị Triệu Đại Vĩ giữ lại nói: "Chị dâu, chị quá mềm lòng!"
Tiền Mỹ Lâm nói: "Người ta cũng đã hạ thấp sĩ diện đến như vậy rồi, Đại Vĩ, nếu không thì..."
Triệu Đại Vĩ có chút tức giận: "Chị dâu, năm đó khi chúng ta nghèo đói, chúng ta đã hèn mọn đến cỡ nào! Lúc ấy có ai chịu thông cảm cho chúng ta không?"
"Vì muốn có được chị mà Ngô Lương Đông đã dùng đến thủ đoạn bỉ ổi đê tiện, sau này tôi cũng chưa từng trả thù ông ta, đã đụng đến giới hạn của tôi mà bây giờ còn muốn để tôi đi cứu ông ta?"
Triệu Đại Vĩ lắc đầu: "Chị dâu, bây giờ bọn họ tỏ ra đáng thương, đó là bởi vì bây giờ bọn họ chỉ có thể tìm tôi cứu giúp.
Nhưng chỉ cần có biện pháp khác, bọn họ sẽ lại như cũ mà chẳng thèm ngó tới chúng ta!"
"Chị nghĩ xem, nếu như bây giờ chúng ta vẫn còn nghèo rách như trước thì bọn họ sẽ lại dùng thủ đoạn gì để đối phó với chúng ta?"
Tiền Mỹ Lâm không thể trả lời câu hỏi của Triệu Đại Vĩ.
Cô ấy hiểu rất rõ, từng câu từng chữ trong lời của Triệu Đại Vĩ đều rất có lý.
Chẳng qua là thấy chết không cứu, cũng không phải là phong cách của cô ấy.
Rối rắm cả buổi, nhìn sự kiên định ở trong mắt của Triệu Đại Vĩ, Tiền Mỹ Lâm thở dài: "Đây là số mệnh rồi."
Tiền Mỹ Lâm cũng sẽ không làm trái với quyết định của Triệu Đại Vĩ, cô ấy tiếp tục nấu ăn.
Đợi đến lúc làm cơm xong, khi Tiền Mỹ Lâm bưng đồ ăn lên bàn, nhìn thấy người của nhà họ Ngô vẫn còn quỳ gối ở bên ngoài, cô ấy lần nữa lại kìm lòng không đậu đi tới trước mặt người của nhà họ Ngô nói: "Được rồi, đứng lên đi."
Ngô Tùng Quế con trai của Ngô Lương Đông chuẩn bị đứng dậy, thế nhưng lại bị mẹ anh ta kéo lại.
Vợ của Ngô Lương Đông nói: "Mỹ Lâm, đúng là Lương Đông có lỗi với cô, tôi ở đây nhận lỗi với cô.
Tôi cũng không cầu xin cô có thể tha lỗi cho Lương Đông, nhưng mà mạng người quan trọng, mặc dù đúng là Lương Đông ngàn sai vạn sai, nhưng tội cũng không đáng chết mà?"
Tiền Mỹ Lâm nói: "Nếu không vẫn nên đứng lên rồi nói đi."
Vợ của Ngô Lương Đông vẫn như cũ không hề đứng lên, bởi vì trong lòng bà ta hiểu rất rõ, chuyện này chỉ khi Triệu Đại Vĩ đồng ý mới xem như là thành công, nếu như chỉ có Tiền Mỹ Lâm đồng ý, vậy thì những cố gắng kia của bọn họ vẫn như cũ, uổng công vô ích!
Tiền Mỹ Lâm cũng biết rõ mục đích của người nhà họ Chu, cô ấy quay người nói với Triệu Đại Vĩ: "Đại Vĩ, chú xem..."
Triệu Đại Vĩ nói: "Không cần phải quỳ, về đi!"
"Triệu Đại Vĩ!" Ngô Tùng Quế phát cáu, anh ta nhịn lâu như vậy cuối cùng không thể chịu được nữa.
"Hửm?" Triệu Đại Vĩ nhìn Ngô Tùng Quế.
Ngô Tùng Quế dập đầu bụm bụp trên mặt đất nói: "Triệu Đại Vĩ, trước kia tôi có lỗi với anh, bây giờ tôi chỉ có một thỉnh cầu này, van xin anh hãy cứu cha tôi!"
"Xem ra anh còn có chút tiến bộ!"
Nếu như ban nãy Ngô Tùng Quế dám làm càn thì Triệu Đại Vĩ thực sự dám đá anh ta ra ngoài như đá một con chó.
Tiền Mỹ Lâm nói: "Đại Vĩ, người nhà họ Ngô cũng có thành ý rồi, nếu không thì chú cứu một lần đi.
Hơn nữa, mọi người xung quanh cũng đã vây xem một lúc lâu rồi đấy."
Lúc này, cửa nhà Triệu Đại Vĩ đã bị rất nhiều người dân trong thôn túm tụm vào xem.
Có người chỉ trích Triệu Đại Vĩ lạnh lùng bạc bẽo, có người mắng Ngô Lương Đông xứng đáng lắm, còn có người mềm lòng, cảm thấy Triệu Đại Vĩ cần phải cứu người, hiển nhiên cũng có người cảm thấy Triệu Đại Vĩ thật sự không cần phải để ý tới người của nhà họ Ngô!
Triệu Đại Vĩ vẫn cứ lắc đầu.
Ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ, không có gì để nói.
Tiền Mỹ Lâm khuyên nhủ: "Tuy rằng Ngô Lương Đông có lỗi nhưng trước kia cũng đối xử với nhà chúng ta không tệ, đã làm một chút việc có ích.
Coi như là chị dâu cầu xin chú có thể nhượng bộ một chút được không?"
"Chú cũng không muốn sau này ở trong thôn chị dâu chú khó đối nhân xử thế đúng không?"
Tiền Mỹ Lâm khuyên bảo Triệu Đại