Triệu Đại Vĩ lườm ông ta: “Ông nói cái quái gì chứ, tôi còn chưa hỏi nữa mà, ông thử nói xem.”
Xì!
Vốn dĩ Phan Diễm Hồng đang rất nghiêm túc, tâm trạng cô ta cũng không tốt, sau khi nghe câu nói này của Triệu Đại Vĩ suýt nữa bật cười thành tiếng.
Mãi cô ta mới nhịn được nhưng mặt đỏ hết cả lên.
Tạ Nghiễm Nghĩa nói: “Cậu muốn hỏi về chuyện của Lưu Trường Thịnh chứ gì? Cậu thả ra thì tôi nói!”
Triệu Đại Vĩ lắc đầu.
Tạ Nghiễm Nghĩa chỉ là đàn em của Lưu Trường Thịnh, ông ta không thể tiếp cận được những bí bật quan trọng của Lưu Trường Thịnh, vậy nên những gì mà ông ta nói ra chắc chỉ là mấy chuyện vớ vẩn cỏn con, không có sức sát thương với Lưu Trường Thịnh.
Triệu Đại Vĩ nói: “Ông chỉ cần kể rõ ràng chuyện năm đó ở đại học Sơn Thành là được.
Năm đó có phải là ông dẫn người đưa Phan Diễm Hồng vào hẻm không?”
Tạ Nghiễm Nghĩa hơi do dự, nhưng sau khi nhìn ánh mắt như muốn giết người của Triệu Đại Vĩ, ông ta bèn thỏa hiệp: “Đúng vậy! Có điều năm đó là Lưu Trường Thịnh bắt tôi làm thế, ông ta nói muốn diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân!”
“Năm đó mấy anh em tôi đều rất khao khát Phan tổng.
Nếu như không phải do Lưu Trường Thịnh đứng sau, chúng tôi đã đưa Phan tổng về luôn mà không đưa vào hẻm làm gì cả.”
Phan Diễm Hồng tận tai nghe thấy Tạ Nghiễm Nghĩa nói vậy, cả người cô ta đứng không vững nổi nữa!
“Tôi không tin, nhỡ đâu ông đang nói dối thì sao?” Phan Diễm Hồng vẫn đang vật lộn với chút hy vọng còn sót lại.
Tạ Nghiễm Nghĩa cười giễu cợt: “Phan tổng đúng là thông minh một đời hồ đồ một khắc.
Nếu chúng tôi thật sự muốn làm gì cô thì tại sao lại chọn nơi không an toàn chút nào như vậy chứ.
Thà nhốt người vào bao tải sau đó đưa lên xe đem đến một tòa nhà bỏ hoang không phải tốt hơn à?”
“Hơn nữa, cô nghĩ kỹ lại tình hình khi ấy mà xem, cô sẽ phát hiện khi ấy chúng tôi đang kéo dài thời gian, bởi vì Lưu Trường Thịnh xuất hiện muộn.
Nếu như chúng tôi thật sự muốn làm gì cô thì cần gì phải lằng nhằng lâu vậy, cứ lên luôn là được.”
“Người xinh đẹp như cô tôi còn hận không thể hành động nhanh chút!” Tạ Nghiễm Nghĩa nói.
Ầm!
Vợ Tạ Nghiễm Nghĩa nghe đến đây tức đến mức vô tình làm đổ cái ghế, cô ta tức giận đi thẳng lên tầng.
Triệu Đại Vĩ bị sự gián đoạn này làm cho ngẩn người ra.
Anh ho khan vài tiếng, ngăn Tạ Nghiễm Nghĩa đang cau mày vì màn này lại rồi nói: “Ông nói tiếp đi, nói tất cả những gì ông biết ra.”
Tạ Nghiễm Nghĩa tạm gác lại sự bất mãn với vợ mình, ông ta kể lại chuyện xảy ra khi đó một cách rõ ràng, bổ sung thêm những điều mà Triệu Đại Vĩ và Phan Diễm Hồng không biết.
Đến lúc Tạ Nghiễm Nghĩa nói xong, Triệu Đại Vĩ mới lên tiếng: “Chị Diễm Hồng, bây giờ chị đã hiểu chưa? Từ năm đó Lưu Trường Thịnh đã lên kế hoạch rồi, cái gọi là ân nhân cứu mạng cũng chỉ là một màn kịch tự biên tự diễn mà thôi!”
Phan Diễm Hồng cúi đầu.
Cô ta nghĩ về những gì mình đã bỏ ra, nghĩ đến việc bao nhiêu năm nay cô ta luôn coi Lưu Trường Thịnh như ân nhân cứu mạng, cô ta cảm thấy cực kỳ nhục nhã.
Phan Diễm Hồng không chịu nổi đả kích lớn như vậy, vội vã chạy ra ngoài.
“Chị Diễm Hồng, đợi tôi đã.” Triệu Đại Vĩ cũng chạy theo ra ngoài.
Cùng lúc đó, anh quay lại nói với Tạ Nghiễm Nghĩa: “Chuyện hôm nay ông có thể lựa chọn giữa nói hoặc không nói với Lưu Trường Thịnh.”
Tạ Nghiễm Nghĩa lập tức thề: “Tôi nhất định sẽ không nói ra!”
Triệu Đại Vĩ chạy theo Phan Diễm Hồng ra xe.
Phan Diễm Hồng muốn lái xe rời đi nhưng bị Triệu Đại Vĩ cản lại.
Mặt Phan Diễm Hồng đang nóng bừng, cô ta nhìn về Triệu Đại Vĩ bằng con mắt kinh ngạc rồi lại nghe anh nói rằng: “Bây giờ chị mà lái xe thì quá nguy hiểm.”
Triệu Đại Vĩ nghĩ, nếu như Phan Diễm Hồng lái xe trong tâm trạng này nhỡ đâu đột nhiên có dây thần kinh vào bị sao thì không chỉ có một người phải bỏ mạng đâu.
Vậy nên anh để cho cô ta bình tĩnh lại trước.
Phát hiện bản thân hiểu nhầm Triệu Đại Vĩ, cô ta tưởng rằng anh biết lái xe nhưng quay đầu lại mớ thấy kết quả không phải như vậy.
Vậy nên cô ta càng cảm thấy tủi thân
“Đúng là trai thẳng!”
Phan Diễm Hồng nghĩ trong lòng, cô ta rút tay ra khỏi tay Triệu Đại Vĩ, một mình ngồi trên ghế lái, cúi đầu gục lên vô lăng để bình tĩnh lại.
Triệu Đại Vĩ thở dài: “Chị Diễm Hồng, nếu chị muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng đặt áp lực lên mình!”
Lời vừa dứt, Phan Diễm Hồng gục lên người Triệu Đại Vĩ khóc nức nở.
Nghe tiếng khóc của người đẹp, ngửi mùi thơm của người đẹp, dục vọng bảo vệ trong người Triệu Đại Vĩ lục đục thức tỉnh.
Triệu Đại Vĩ nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Phan Diễm Hồng, cái này cũng được