Đợi sau khi Phan Diễm Hồng đăng lên weibo, Lâm Tuyết Nhã lập tức đưa bài weibo này lên hot search, mời rất nhiều tài khoản weibo vào chia sẻ bài viết.
Rất nhanh sau đó.
Đề tài trở nên nóng hổi.
Cho dù Lưu Trường Thịnh không muốn chú ý đến những thứ này thì những cuộc điện thoại thông báo cũng khiến cho chiếc điện thoại của ông ta nổ tung.
“Chủ tịch Lưu, khách sạn Thiên Duyệt của ông bị người ta dùng tài khoản phụ tố cáo rồi!”
“Chủ tịch Lưu, bài weibo tố cáo khách sạn Thiên Duyệt đã lên hot search rồi, bây giờ nó đang ảnh hưởng rất lớn, ông mau nghĩ cách xử lý đi!”
Nhờ có người nhắc nhở, Lưu Trường Thịnh lập tức mở hot search lên nhìn.
Quả nhiên, trong mục hot search đã có tin tức về mặt trái của khách sạn Thiên Duyệt.
Bài weibo đó không chỉ nói hệ thống phòng cháy chữa cháy của khách sạn Thiên Duyệt không phù hợp tiêu chuẩn, hơn nữa nó còn đề cập đến vụ án mạng giết người mấy năm trước!
Trong lòng Lưu Trường Thịnh lập tức hoảng loạn!
Đáng lẽ ra không có mấy người biết chuyện này mới đúng, hơn nữa mọi chuyện được che giấu vô cùng kín kẽ, ngay cả nhân viên của khách sạn Thiên Duyệt cũng cho rằng đó là một vụ tự sát.
Trừ khi…
Lưu Trường Thịnh càng nghĩ càng hoảng, bởi vì rất có khả năng chuyện này có liên quan đến Phan Diễm Hồng.
Mà Phan Diễm Hồng đã biết được quá nhiều bí mật!
Lưu Trường Thịnh nắm chặt nắm tay, cắn răng nói: “Phan Diễm Hồng, quả nhiên cô vẫn phản bội tôi, con đàn bà chết tiệt!”
Rầm!
Bàn làm việc trước mặt Lưu Trường Thịnh bị đập “rầm” một phát khiến nhiều người cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì chuyện này đã xôn xao trên mạng xã hội, vì vậy nhân viên của khách sạn Thiên Duyệt càng căng thẳng hơn, có loại cảm giác nguy cơ gió thổi trước giông bão.
“Phải gỡ ngay hot search!” Lưu Trường Thịnh tự mình ra mặt can thiệp, yêu cầu xóa ngay hot search này!
Hơn nữa, Lưu Trường Thịnh còn âm thầm bỏ ra chút tiền, cuối cùng cũng gỡ được hot search này xuống.
Lâm Tuyết Nhã nói: “Gỡ hot search?”
Cô ấy cười nói: “Nếu như gỡ mà có tác dụng, vậy khách sạn Trường Ca Thái Vi của tôi còn dám phát ra lời tuyên bố như vậy sao?”
Nhìn thấy một màn này, Lâm Tuyết Nhã không hề cảm thấy hoang mang, ngược lại còn cười nhạo Lưu Trường Thịnh thật ngu ngốc.
“Các người đã quên ưu thế lớn nhất của khách sạn Trường Ca Thái Vi chúng tôi rồi!”
Lâm Tuyết Nhã cười, lập tức gọi điện cho Triệu Đại Vĩ: “Triệu tổng, hai rưỡi chiều, các lãnh đạo trong thành phố sẽ họp hội nghị ở khách sạn của chúng ta.
Lúc trước, phó thị trưởng thành phố Ngô Hải đã nói muốn gặp cậu, không biết hôm nay Triệu tổng có thời gian rảnh không?”
Triệu Đại Vĩ nói: “Ngô Hải sao? Có rảnh, tôi ăn trưa xong sẽ qua đó ngay.”
Nhân tiện, Triệu Đại Vĩ còn gọi điện cho cả Phan Diễm Hồng: “Chị Diễm Hồng, tôi đã nhìn thấy bài weibo của chị rồi, cảm ơn tin hot của chị, đặc biệt là tin hot cuối cùng, cực độc!”
Một câu cực độc kia đã khiến Phan Diễm Hồng nhớ đến chuyện khác, cô ta thuận miệng nói: “Đại Vĩ, cái tin hot này là tôi đã hứa với cậu, tôi chắc chắn sẽ làm được.
Nhưng ngày hôm qua, sau khi tôi tỉnh rượu, biểu hiện của cậu không mạnh chút nào, thậm chí còn khiến tôi cảm thấy thất vọng.”
Triệu Đại Vĩ ho khan, lên tiếng giải thích: “Ngày hôm qua tôi đã khiến chị thất vọng?”
“Bởi vì cậu không bằng cầm thú!” Phan Diễm Hồng nói: “Tôi uống rượu say, thế mà cậu còn làm chính nhân quân tử, vậy không phải là cầm thú cũng không bằng à?”
Triệu Đại Vĩ lúng túng giải thích về chuyện ngày hôm qua bị cha mẹ của cô ta bắt gặp.
Lúc này tâm trạng của Phan Diễm Hồng mới tốt hơn một chút: “Hóa ra là vậy, xem ra là tôi hiểu lầm cậu rồi, cậu vẫn có thể so được với cầm thú đấy.”
Triệu Đại Vĩ: “…”
“Nói chuyện chính đi, tôi thấy hot search đã bị gỡ rồi, các cậu có biện pháp để đối phó chưa?” Phan Diễm Hồng hỏi.
Triệu Đại Vĩ nói: “Chị quên rồi sao, hiện giờ hội nghị của thành phố đang diễn ra ở đâu!”
Phan Diễm Hồng bừng tỉnh, cười khổ: “Cũng đúng, hiện tại các cậu có rất nhiều cơ hội được nói chuyện trực tiếp với các vị lãnh đạo thành phố, mà hot search này cũng chỉ để cho người dân ở Phong Lâm biết rõ, còn đòn sát thủ chân chính thì phải trực tiếp xin cấp trên điều tra!”
“Đúng thế!” Triệu Đại Vĩ cười nói.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Triệu Đại Vĩ đi thẳng đến khách sạn Trường Ca Thái Vi.
Lúc này mới chỉ là một giờ chiều.
Không ngờ rằng, phó thị trường Ngô Hải lại đến khách sạn sớm hơn thời gian dự kiến.
Bên cạnh Ngô Hải chính là cô con gái Ngô Tuyết Dao của ông ta.
Lúc này, cô ấy sắp vào lớp mười hai, nghỉ hè cũng phải đi học, bây giờ đang trong quá trình chuẩn bị tích cực để chiến đấu với kỳ thi đại học.
“Triệu tổng, phó thị trưởng Ngô đến rồi!”
“Được!”
Triệu Đại Vĩ tự mình đi đến chỗ đại sảnh nơi mà Ngô Hải đang đứng để gặp mặt ông ta.
Ngô Tuyết Dao nhìn thấy Triệu Đại Vĩ lập tức vui mừng nói: “Cha, chính là anh trai này!”
Lần trước, nếu không có Triệu Đại Vĩ, Ngô Tuyết Dao đã bị người ta ức