Nhận được lời cảm ơn của Đường Thuỷ Hoa, Triệu Đại Vĩ nói: “Không cần cám ơn, dù sao cũng là một cái nhấc tay.”
Đường Thuỷ Hoa nghe thế, ngẩng đầu ưỡn ngực, nói với mấy người đang vây xem: “Sau này, nếu ai còn nói chuyện gà bị bệnh dịch có liên quan tới Triệu tổng, tôi sẽ liều mạng với người đó.”
Trong những người này, cũng có người tin vào tin vịt, trong lòng không nhịn được cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Không bao lâu sau, từng nhà từng nhà cũng đưa gà bị bệnh đến khu đất nhà họ Ngô.
“Chị dâu Tiểu Cầm, chị xách con gà này làm gì thế?”
“Thím Xuân Hoa, sao thím cũng xách gà thế, không phải cầm gà đi ra ngoài chôn giết đó chứ?”
Người không biết vội vàng hỏi.
Thím Xuân Hoa nói: “Gà nhà tôi bị bệnh dịch, nghe nói Đại Vĩ ở chỗ đất nhà họ Ngô có thể trị cho gà bệnh.”
“Sao? Thật sao, thế tôi cũng đi, đợi tôi với!”
“Cô nhanh lên một chút đi!”
Trong thôn, có không ít người có gà phát bệnh, thêm nữa rất nhiều người gần như là điều động cả nhà, mang gà bị bệnh đến khu đất nhà họ Ngô.
Bên phía Triệu Đại Vĩ cũng không nhàn rỗi, anh đi tới cửa hang nhỏ của Lý Trấn, mua thật nhiều nhị oa đầu, còn có rượu trắng khác với nồng độ tương đối cao.
Triệu Đại Vĩ nói: “Chị dâu Lý Trần, nhiều như thế hết bao nhiêu tiền?”
“Không cần tiền.”
“Chị dâu Lý Trân, tôi không đồng ý việc này, sao tôi có thể mua đồ mà không trả tiền chứ?” Triệu Đại Vĩ nhìn một chút nói: “Nếu chị đã muốn như thế, vậy tôi trả tuỳ ý nhé.”
Triệu Đại Vĩ lấy mấy tờ tiền giấy.
Lý Trân vội vàng nói: “Nhiều như thế, mấy chai rượu này cộng lại cũng mới một trăm hai mươi tám tệ, cậu lấy ba trăm tệ ra làm gì?”
Triệu Đại Vĩ cười ha ha, lập tức thanh toán một trăm hai mươi tám tệ.
Triệu Đại Vĩ xách rượu trắng chuẩn bị rời đi.
Lý Trân gọi Triệu Đại Vĩ lại nói: “Đại Vĩ, sữa này chị dâu đã bỏ trong tủ lạnh hai ngày rồ, hay là cậu nếm thử một chút?”
Triệu Đại Vĩ hết ý kiến.
Lần trước anh đã mắc cỡ không chịu được, bây giờ lại nữa.
Thế nhưng với sự nhiệt tình của chị dâu Lý Trân, thế là Triệu Đại Vĩ cầm bình sữa lên, uống một hơi cạn sạch.
Cũng không có mùi vị gì đặc biệt, thế nhưng chắc hẳn dinh dưỡng vô cùng phong phú.
Chỉ là nghĩ đến đây là Lý Trân tự tay nặn ra, nét mặt già nua của Triệu Đại Vĩ lại nóng không chịu nổi.
Nhìn dáng vẻ mắc cỡ của Triệu Đại Vĩ, Lý Trân cảm thấy Triệu Đại Vĩ rất thú vị.
Rõ ràng rất có tiền, thế nhưng lại là một thanh niên chưa từng trải qua chuyện nam nữ.
Có lúc Lý Trân suy nghĩ, nếu bà ấy là Triệu Đại Vĩ, bà ấy nhất định sẽ dùng số tiền này tiếm mấy cô gái đẹp.
Thế nhưng, tại sao Triệu Đại Vĩ lại không làm thế?
Triệu Đại Vĩ mua rượu trắng nồng độ cao chữa gà bệnh, sau đó trở lại khu đất nhà họ Ngô.
Lúc này, nhân viên đội phòng dịch ở trấn trên cũng tới.
“
Sao các người lại mang gà tới đây? Là do cán bộ trong thôn tổ chức sao? Cũng tốt, cùng giết, sau đó tìm một chỗ chôn!”
Ngô Tuệ Mẫn, đội phòng dịch, thật ra là người của thôn Đại Long, thế nhưng vì không để bệnh dịch lan ra toàn thành phố.
Cô ta hung hăng khiến các dân trong thêm giao gà ra.
Đương nhiên, cho dù là gà bệnh hay gà không bị bệnh, tất cả đều phải bị giết!
Thà giết lầm còn hơn bỏ sót!
Đây cũng vì lo nghĩ cho người sử dụng gà trên toàn thành phố!
“Chờ một chút, đã có gà được chữa khỏi rồi, bệnh dịch trên gà đều có thể chữa khỏi, có thể không giết không?” Mấy người dân trong thôn không muốn giao gà của mình ra, mặc dù họ sẽ được bồi thường một khoản.
Thế nhưng tiền bồi thường rất ít.
Huống chi, những thứ này đều là tâm huyết của bọn họ.
Ngô Tuệ Mẫn tận tình khuyên bảo: “Mọi người nghe tôi nói, nếu không giết hết những con gà này, bệnh dịch này sẽ lan ra toàn thành phố.
Đến lúc đó, vô số người sẽ ăn phải gà bệnh vì sự ích kỷ của các người!”
“Không phải tôi không đồng tình với mọi người, tôi thật sự không thể bỏ mặc như thế, đây cũng là công việc của đội phòng dịch chúng tôi!”
Ngay khi Ngô Tuệ Mẫn cũng đội phòng dịch đối đáp, giằng co không ngừng nghỉ với mấy người dân trong thôn, Triệu Đại Vĩ đột nhiên xách rượu trắng đi tới nói: “Cũng không cần làm khó, tôi chỉ cần chữa khỏi bệnh cho mấy con gà bệnh này, không phải được rồi sao?”
“Anh có thể chữa được?” Ngô Tuệ Mẫn hỏi: “Phần trăm chữa khỏi là bao nhiêu? Lỡ bệnh dịch phát tán ra, chúng tôi mất việc là chuyện nhỏ, những hộ nuôi