Lương Thu Tĩnh cảm thấy vô cùng ấm ức.
Dựa vào cái gì mà luyện võ không thể được bóp vai, rõ ràng ức hiếp người khác!
Cũng may Tiền Mỹ Lâm quan tâm người khác, nói: “Thu Tĩnh, chờ Đại Vĩ xoay bóp cho tôi xong, tôi sẽ xoa bóp cho cô.”
“Được đấy, chỉ có chị dâu tốt với tôi, anh Triệu chính là một tên bại hoại.” Lương Thu Tĩnh nói.
…
Sau bữa cơm chiều, Triệu Đại Vĩ nằm xuống nghỉ ngơi.
Anh đang nghĩ đến chuyện chuyên gia thực vật học, Di Vân.
“Phải tặng quà gì cho cô ta mới có thể bày tỏ thành ý của mình chứ?” Triệu Đại Vĩ nằm trên giường nghĩ tới vấn đề này.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Triệu Đại Vĩ chọn một đáp án.
Dùng Tiên Tử Tiếu chế ra kem bùn trắng!
Thế nhưng kem bùn là một vật rất nhỏ thế nhưng tặng thứ này, mặc dù đủ thành ý thế nhưng trông cũng không quá giống một món quà.
“Còn phải làm một số thứ trên mặt món quà mới được.”
“Chi bằng mình mang hộp đựng thức ăn tới, cũng xem như một phần tâm ý của mình.”
Xác định xong quà mình cần tặng, Triệu Đại Vĩ lập tức xem thử có thể liên lạc với Di Vân.
Triệu Đại Vĩ gửi cho Di Vân một tin nhắn.
“Chào cô, tôi là Triệu Đại Vĩ, nghe bạn tôi nói, cô chính là một chuyên gia thực vật.
Ở chỗ tôi có một buội Tiên Tử Tiếu, thực vật đã tuyệt chủng mấy trăm năm, muốn mời cô xem thử một chút, có thể nhân giống Tiên Tử Tiếu hay không.
Cũng không biết chuyên gia Di có đồng ý hay không nói chuyện này ngay hay không.”
Lúc này, Triệu Đại Vĩ tìm Di Vân, thật ra cũng không đơn thuần chỉ vì nhân giống Tiên Tử Tiếu.
Bởi vì Di Vân là chuyên gia thực vật, cho nên thật ra Triệu Đại Vĩ còn muốn để cô ta hỗ trợ hướng dẫn cách trồng thế nào để ô mai và nho ăn ngon hơn.
Chỉ là, Triệu Đại Vĩ ngồi trên giường chờ nửa ngày cũng không chờ được câu trả lời của Di Vân, thế là anh nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
“Trời sáng rồi?”
Chờ tới khi Triệu Đại Vĩ mở mắt, Triệu Đại Vĩ phát hiện đã là ngày hôm sau.
Thế nhưng vô cùng đáng tiếc, đối phương cũng không có bấy kỳ hồi âm nào.
Ngay khi Triệu Đại Vĩ tuyệt vọng lên núi hái nấm trở về, lúc xuống núi, đột nhiên có một tin nhắn được gửi tới, hơn nữa còn có hai cuộc gọi nhỡ!
“Tệ hại, vừa nãy ở trong núi không có song, không nhận được điện thoại của Di Vân.”
Triệu Đại Vĩ mở tin nhắn ra xem một cái, phát hiện Di Vân trả lời: “Nếu như không phải cố ý tiếp cận tôi, tôi rất có hứng thú.
Nhưng nếu anh chỉ vì muốn bắt chuyện với tôi, vậy thì… cút!”
Triệu Đại Vĩ nhìn tin nhắn ngắn này, trong lòng phức tạp.
Anh vội vàng gọi lại, thế nhưng đối phương đang bận, không nghe máy.
Không còn cách nào, Triệu Đại Vĩ gửi lại một tin nhắn: “Vừa nãy ở trong núi nên không có tín hiệu, không nghe máy được.
Thế nhưng tôi bảo đảm, tôi thật sự thành tâm thành ý tìm cô hợp tác, chắc chắn không có ý gì khác.”
Sau khi gửi xong, anh tiện tay hái một buội Tiên Tử Tiếu về nhà, chuẩn bị làm kem bùn trắng cho Di Vân, như một sự chân thành trong việc tìm kiếm hợp tác.
Làm kem bùn trắng, Triệu Đại Vĩ bỏ vào bình, mang theo bên mình, chuẩn bị đi vào thành phố mua một hộp đựng thức ăn, thuận tiện đến khách sạn Trường Ca Thải Vi một chuyến, tự tay làm mấy món ăn, bỏ vào trong hộp đựng thức ăn.
Bận rộn, chờ Triệu Đại Vĩ mua được hộp đựng thức ăn, vào được khách sạn Trường Ca Thải Vi, cuối cùng nhận được tin nhắn của Di Vân.
Di Vân nói: “Bây giờ tôi bộn bề công việc, nếu anh thật sự có thành ý, có thể tới sở nghiên cứu thật vật của tôi.”
Trong tin nhắn, cô ta còn viết địa chỉ của trung tâm nghiên cứu.
“Được, tôi sẽ mau chóng chạy tới.”
Nhận được hồi âm của Di Vân, Triệu Đại Vĩ không ngừng lao tới phòng bếp, bắt đầu làm mấy món ăn cho Di Vân.
Nhìn giờ một chút, còn chưa tới giờ ăn cơm, anh liếc thấy Di Vân còn chưa ăn cơm, thế là nhanh chóng làm mấy phần.
Cuối cùng.
Anh mang theo hộp thức ăn được chuẩn bị đầy đủ, cũng xách theo hộp đựng thức ăn, bắt một chiếc xe, chuẩn bị đến trung tâm nghiên cứu thực vật của Di Vân.
Lúc này.
Sau khi Triệu Đại Vĩ ra khỏi cửa khách sạn, một bóng người trông khá có khí chất, xuất hiện trước cửa khách sạn Trường Ca Thải Vi.
Anh họ Ngô Thanh Sơn của Nguỵ Tử Phù nhìn về phía bảng hiệu của khách sạn Trường Ca Thải Vi, khẽ lắc đầu.
Khách sạn này quá nhỏ, hoàn toàn không thể