“Sao?” Trong mắt Di Vân là vẻ khó tin, thậm chí không dám tin điều này là thật.
Tiên Tử Tiếu vốn đã tuyệt chủng mấy trăm năm, hơn nữa toa thuốc có liên quan tới loại thuốc này, đã biến mất khỏi thế giới này vào mấy trăm năm trước.
Còn Triệu Đại Vĩ, chẳng những tìm được Tiên Tử Tiếu, hơn nữa còn lấy được toa thuốc làm từ Tiên Tử Tiếu!
Di Vân vô cùng nghiêm túc nhìn Triệu Đại Vĩ, tựa như nhìn ra một bông hoa.
“Không tin?” Triệu Đại Vĩ hỏi.
“Không phải không tin, chẳng qua cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!” Di Vân lắc đầu nói: “Với thực lực chữa bệnh cho tôi ban nãy, thật ra tôi tin tưởng anh.”
“Thế tôi có thể nói cho cô biết, tôi không phụ lòng tin mà cô dành cho tôi.”
Triệu Đại Vĩ lấy ra một cái bình.
Nếu bình thường Triệu Đại Vĩ lấy cái bình này cho người khác, đoán chừng sẽ bị người khác ném thẳng ra ngoài.
Thế nhưng hôm nay cái bình tầm thường này, có thể khiến lòng Di Vân nổi lên sóng gió kinh hoàng.
Cô ta run rẩy nhận lấy chai bùn làm trắng da, nói: “Phí của trời, phí của trời! Anh lại dùng cái chai rách rưới như thế, đựng một thứ có giá trị như thế!”
Xì!
Thấy Di Vân sửng sốt, dáng vẻ cũng run rẩy mạnh mẽ, Triệu Đại Vĩ cũng không nhịn được cười nói: “Tôi cũng không phải nhà thiết kế, đương nhiên tuỳ ý tìm một cái chai để đựng, nào có để ý nhiều như thế.”
“Huống chi, chuyên gia Di Vân, cô biết đồ đựng bên trong quý giá là được rồi.”
Di Vân nghe thế, lại khinh bỉ nhìn Triệu Đại Vĩ một cái, nhưng cũng không nói gì thêm.
“Cảm ơn thần y Triệu, lễ vật như thế, tôi cũng không khách sáo, dù sao tôi cũng thật sự rất muốn.”
Bây giờ, Di Vân chỉ muốn biết, bùn trắng da được làm từ Tiên Tử Tiếu, rốt cuộc có hiệu quả tốt thế nào.
Triệu Đại Vĩ tỏ ý bây giờ cô ta có thể sử dụng.
Di Vân thấy vậy, xấu hổ cười một tiếng.
nói: “Tôi đi một lát qua lại.”
Cô ta đi vào nhà vệ sinh, bôi đều bùn trắng da lên mặt mình.
Chờ một lúc, sau đó lau bùn đi.
Ngay khi vừa lau đi, Di Vân lập tức sợ ngây người!
Rõ ràng cô ta có thể cảm nhận được, da thịt cô ta thay đổi rất nhiều, cũng trắng lên không ígt, giống như cô ta trẻ lại mười phút vậy!
Di Vân bây giờ vừa tròn hai mươi tám tuổi!
Trẻ hơn mười tuổi, vậy thì là mười tám tuổi!
Di Vân nhìn mình trong gương, lại cảm thấy cảm giác thiếu nữ!
“Nghĩ gì vậy.” Di Vân thưởng cho mình một ánh mắt, trong lòng nói tuổi tác mình lớn như thế, còn muốn giả vờ thành thiếu nữ, thật sự không sợ xấu hổ.
Phát hiện lợi ích của bùn dưỡng trắng này, Di Vân rời khỏi nhà vệ sinh, nói cảm ơn: “Hiệu quả của bùn trắng da này đáng ca ngợi, là tôi đã thấy sản phẩm trắng da lợi hại nhất mà tôi từng thấy! Cảm ơn thần y Triệu, anh tặng tôi món quà trân quý này!”
“Thần y Triệu, tôi biết chắc chắn ngài muốn bồi dưỡng Tiên Tử Tiếu quy mô lớn, sau đó làm thành bùn trắng da bán lấy tiền đúng không?” Di Vân vỗ ngực mình, nói: “Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức ứng phó!”
“Thế chuyên gia Di Vân, đây là đồng ý hợp tác với tôi?” Triệu Đại Vĩ vui vẻ đưa tay: “Hợp tác vui vẻ!”
“Hợp tác vui vẻ!”
Lúc hai người bắt tay, gương mặt Di Vân lại hơi đỏ lên.
Dường như cô ta không bắt tay đàn ông, đặc biệt là đàn ông trẻ tuổi.
Cho nên chính xác mà nói, đây thật sự là lần đầu tiên cô ta bắt tay với đàn ông trẻ tuổi!
Ực!
Tay còn chưa cầm được một giây, bụng Di Vân lại không nhịn được kêu lên.
Hoá ra, cô ta bận rộn nghiên cứu thực vật vẫn luôn không kịp ăn cơm.
“Xin lỗi, tôi còn chưa ăn cơm trưa.” Di Vân tuỳ ý nói: “Hay là như thế đi, thần y Lâm, tôi mời khách ăn cơm, thế nào?”
“Không cần, tôi tự làm một phần cơm rồi, bày tỏ thành ý lần này.” Triệu Đại Vĩ lấy hộp đựng thức ăn để bên cạnh, sau đó mở ra ngay trước mặt Di Vân.
Trong nháy mắt, một mùi thơm đậm đà xộc lên mũi!
“Thật thơm!” Ánh mắt xinh đẹp của Di Vân tò mò nhìn Triệu Đại Vĩ: “Cái này thật sự là anh tự tay làm sao? Không ngờ, y thuật của anh cao thì cũng được đi, thậm chí ngay cả tài nấu nướng cũng lợi hại như thế!”
Ngay khi than phục, Di Vân phát hiện, Triệu Đại Vĩ còn là một người vô cùng thanh tú, đẹp trai.
Không biết vì sao, trong lòng Di Vân đột nhiên có chút khẩn trương.
“Ăn đi, chúng ta ăn chung.” Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi cũng chưa ăn cơm trưa, vội vàng chạy tới.”
“Được!” Di Vân gật đầu bằng lòng.
Khoảng nửa tiếng, Di Vân ăn rất