Tiền Mỹ Lâm ở bên cạnh nghe Triệu Đại Vĩ và Ngô Hỏa Toàn nói chuyện, vội vàng nói: "Hay là chúng ta phát động mọi người cùng nhau tìm đi?"
Triệu Đại Vĩ căn bản không nghĩ đến chuyện này, trực tiếp cự tuyệt: "Bây giờ đã muộn rồi, trong rừng núi cũng khá tối, lại tăng thêm nguy hiểm cho mọi người."
"Hơn nữa, nếu như ngay cả tôi cũng không tìm được, những người khác muốn tìm sợ là cũng rất khó khăn."
Triệu Đại Vĩ tu luyện Long vương điển, năm giác quan mạnh hơn người khác không biết bao nhiêu, cho nên với cảm giác của anh mà vẫn không tìm được tung tích của Ngô Tiểu Yến, vậy thôn dân cũng không có khả năng tìm được.
"Nhiều người càng nhiều sức." Tiền Mỹ Lâm còn muốn kiên trì.
"Yên tâm đi chị dâu, một mình tôi là đủ rồi.
Thôn Đại Long chúng ta bên này rắn độc thú dữ tương đối nhiều, nếu đi lên núi tìm, ban ngày còn được, buổi tối gặp phải nguy hiểm sẽ càng thêm phiền phức."
"Cái này..."
"Chị dâu hoài nghi năng lực của tôi sao?"
"Được rồi." Tiền Mỹ Lâm cũng cảm thấy nếu Triệu Đại Vĩ không tìm được, muốn dựa vào mọi người mà tìm được Ngô Tiểu Yến thì quả thật có chút viển vông.
Ngô Hỏa Toàn vẫn rất lo lắng.
"Trở về chờ tin tức đi, chú ở chỗ này cũng không làm được gì.
Nếu tôi thực sự tìm thấy, tôi sẽ thông báo cho chú đầu tiên."
"Cảm ơn Đại Vĩ!” Lúc này Ngô Hỏa Toàn mới an tâm một chút.
Sau khi Ngô Hỏa Toàn rời khỏi, ông ta càng cảm thấy mình chính là một tên cặn bã.
Lúc trước đối xử với Triệu Đại Vĩ kém như vậy, bây giờ lại nhờ người ta đi tìm con gái của mình.
Hiện giờ, không chỉ ông ta cảm thấy mất mặt mà thậm chí lương tâm còn rất bất an.
Nhưng có lẽ cái loại cảm giác bất an đó không kéo dài được lâu.
Lương Thu Tĩnh nói: "Có muốn tìm anh trai tôi giúp đỡ không? Họ đều là những người giỏi, hẳn là đáng tin cậy hơn thôn dân."
"Không cần."
Triệu Đại Vĩ nói xong, một mình cưỡi xe moto ba bánh đi vào trong thôn.
Không lâu sau, anh biến mất trong bóng đêm.
Trời rất tối.
Vầng trăng cô đơn treo cao, xung quanh cũng không có sao.
Đường mòn ở nông thôn vốn không có đèn đường.
Ánh đèn từ xe moto của Triệu Đại Vĩ trở thành ánh sáng duy nhất trong núi.
Triệu Đại Vĩ vừa lái xe vừa suy nghĩ.
"Tiểu Yến có điện thoại, là Ngô Hỏa Toàn mua cho cô bé, gọi điện thoại cho cô bé không được rất có thể là do điện thoại di động hết pin, hoặc là không có tín hiệu."
"Hiện nay có rất nhiều học sinh mang theo sạc pin trong cặp sách, hơn nữa mọi người đều để ý đến điện năng, cho nên khả năng điện thoại không có tín hiệu cao hơn."
“Điện thoại ở đâu thì có thể không có tín hiệu?"
Trong lòng Triệu Đại Vĩ suy ngẫm tới đây, anh nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía ngọn núi đen kịt.
"Xem ra, hẳn là ở trong núi."
"Nếu như không có gì ngoài ý muốn, đi theo con đường núi này chắc sẽ có thể tìm được mùi hương của Ngô Tiểu Yến."
Giác quan của Triệu Đại Vĩ mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, cho nên muốn phân biệt được mùi hương của Ngô Tiểu Yến trong không khí cũng không tính là quá khó khăn.
Chỉ là Triệu Đại Vĩ cần phải tập trung.
Tại thôn Đại Long, Ngô Hỏa Toàn vô cùng lo lắng, vẫn nói tin tức Ngô Tiểu Yến mất tích ra ngoài.
Mọi người đều bảo Ngô Hỏa Toàn báo cảnh sát.
Bình thường Ngô Hỏa Toàn không muốn tiếp xúc với cảnh sát dân sự, trong lòng vẫn rất do dự, nhưng bị mọi người thúc giục liền lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho cảnh sát.
Tuy nhiên, bởi vì Ngô Tiểu Yến mất tích cũng không đủ hai mươi bốn giờ cho nên cảnh sát dân sự muốn Ngô Hỏa Toàn tiếp tục chờ thêm một chút, miễn cho lãng phí lực lượng cảnh sát vô ích.
"Nhưng con gái tôi nói sẽ trở lại." Ngô Hỏa Toàn gấp đến độ không chịu nổi, gần như là năn nỉ.
Mắt thấy Ngô Hỏa Toàn cực kỳ sốt ruột, hơn nữa Ngô Tiểu Yến còn chưa tới mười tám tuổi, là trẻ vị thành niên.
Căn cứ vào tình huống này thì có thể lập tức lập án, vậy nên cảnh sát dân sự nói: "Được, vậy ông nói kỹ càng một chút, chúng tôi phái người đi tìm."
Ngô Hỏa Toàn vội vàng báo lại thời gian địa điểm và mọi chuyện từ đầu đến cuối, tỉ mỉ nói một lần.
Sau đó chờ đợi.
Xe moto ba bánh của Triệu Đại Vĩ lái rất chậm.
Vì để tránh bỏ quên điều gì đó.
Khi xe moto ba bánh đi qua một ngã rẽ, Triệu Đại Vĩ đột nhiên dừng lại.
"Hình như nơi này có mùi trên người Ngô Tiểu Yến."
Anh vội vàng tập trung thính lực nghe ngóng động tĩnh bốn phía, sau đó anh lao xuống núi.
Dưới chân núi.
Ngô Tiểu Yến nằm trong rừng cây không thể động đậy, hơn nữa thời gian dài như vậy ngay cả một ngụm nước cũng không uống, trên người còn chảy không ít máu, ý thức càng thêm mơ hồ.
Cô bé đang nghĩ, mình thật sự sắp chết sao?
Sớm biết như vậy cô bé đã tiêu nhiều tiền hơn để thuê xe đi vào trong núi, hoặc là bỏ chút tiền tiến đến tỉnh lộ bên kia, sau đó đi đường thủy vào thôn Đại Long.
Nhưng thật không