Triệu Đại Vĩ đang định đi tìm người quản lý quầy đậu hũ thối thay Tiền Mỹ Lâm.
Vừa định ra ngoài, đâm đầu vào hai cô gái trẻ tuổi mặc váy dài, dáng vẻ xinh đẹp đang bàn chuyện thị trường tương lai.
Sức chú ý Triệu Đại Vĩ lại không đặt trên người hai cô gái.
Anh chú ý đến người đàn ông râu dài râu dài, tinh thần dáng vẻ đều cho người khác cảm giác u ám, lén lén lút lút cách hai cô gái không xem, cũng không biết muốn làm gì.
Bản năng cảm thấy người kia không phải người tốt gì, Triệu Đại Vĩ chợt dừng bước, sau đó giả bộ đi đến dưới gốc cây to hóng mát, vừa chú ý đến động tác của người đàn ông trung niên.
Lúc này.
Hai cô gái hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ chú ý nói chuyện.
Triệu Đại Vĩ tùy tiện nghe, cũng nghe được sơ sơ.
Hai cô gái này, một người tên là Giang Mị, một người tên Tưởng Đan Nị, là sinh viên đại học Lăng Vân của tỉnh.
Hai người vừa mới tốt nghiệp đại học, ra khỏi cổng trưởng, nhưng hiện tại đều chưa tìm được việc.
Hai người cũng đang lo lắng vì chuyện này.
Triệu Đại Vĩ nghe xong trong lòng có suy nghĩ!
Vốn dĩ anh nghĩ, nếu quầy đậu hũ thối do hai người đẹp thay thế là tốt nhất.
Vì quầy đậu hũ thối nổi như vậy, nguyên nhân là vì trong đó có Tiền Mỹ Lâm và Lương Thu Tĩnh đều lại người siêu đẹp.
Nên anh không muốn tìm hai người đàn ông đến, thay đổi cảnh quầy đậu hũ thối lắm.
Vì vậy, Triệu Đại Vĩ bắt đầu tính toán, có nên kéo hai cô gái này nhập hội không.
Lúc này, cô gái tên Giang Mị kia đã bắt đầu cuống cuồng lên: “Phải làm sao đây!”
Người bạn Tưởng Đan Ni bên cạnh Giang Mị hít sâu một hơi, đề nghị: “Nếu không chúng ta đến Quảng Thâm đi, nhiều bạn học lớp chúng ta đều chuẩn bị đến đó làm việc!”
“Quảng Thâm à, quá xa…”
Chưa kịp nói hết câu, đột nhiên Giang Mị chú ý đến trước mặt có quầy đậu hũ thối, với hại mùi vị đậu hũ thối rất thơm!
“Đan Ni, chúng ta đến bên kia mua đậu hũ thôi, vừa ăn vừa nói!”
“Hay là thôi đi, tớ không thích ăn đậu hũ thối.”
Giang Mị kéo Tưởng Đan Ni, làm nũng: “Cậu đi với tớ đi, dù không ăn thì cậu ngồi cạnh nhìn tớ ăn là được rồi nhỉ?”
Không lay chuyển được kiên trì của Giang Mị, cô ấy chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý: “Được rồi, vậy cậu mua một phần kia cho bản thân, đừng mua cho tớ.”
“Biết rồi, yên tâm, sẽ không mua cho cậu.” Giang Mị đi mua đậu hũ thối.
Triệu Đại Vĩ cách đó không xa cảm thấy rất có cơ hội mời hai người, đặc biệt là Giang Mị, thế là kiên nhẫn tiếp tục đợi.
Sau mấy phút.
Giang Mị mua hai bát đậu hũ thối về.
Tưởng Đan Ni tỏ vẻ mình không ăn.
Giang Mị cười nói: “Hai phần đều mua cho tớ.”
“Lúc tớ mua nghe người ta nói, mùi vị đậu hũ thối ở đây siêu ngon, siêu đỉnh.
Tớ không thể chối từ đậu hũ thối ngon nên tớ chọn mua hai phần!”
“Cậu thật là.” Tưởng Đan Ni nói: “Cậu mau ăn đi, nói thật, mùi vị này, chúng ta là bạn tớ mới ở lại, nếu không tớ đã lăn xa từ lâu rồi.”
Giang Mị cười he he, sau đó bắt đầu ăn.
Vào miệng, hương vị nồng đậm, cả nước đậm đà, tràn ra trong miệng Giang Mị, trong tức khắc, Giang Mị không nhịn được điên cuồng ăn hết đậu hũ thối trên tay!
“Có ai tranh với cậu đâu!” Tưởng Đan Ni trợn trắng mắt.
“Gao! Ngon thật! Quá ngon luôn! Đậu hũ thối này là đậu hũ thối tớ thích nhất, không có cái thứ hai!” Giang Mị không thèm quan tâm đến dáng ăn thùy mị, ăn như hổ đói.
“Thật sự ngon như thế à?” Tưởng Đan Ni do dự nói: “Vậy chi bằng tớ thử một ngụm.”
Tưởng Đan Ni que tre xiên một viên đậu hũ thối bỏ vào miệng, chợt mùi vị đậm đà khiến cô ấy cảm thấy rất ngạc nhiên!
Tuy cô ấy vẫn không cảm thấy nó thật sự ngon như Giang Mị nói, nhưng nói một cách công bằng thì nó vẫn ngon.
Chí ít có thể khiến một người không thể chịu được đậu hũ thối như cô ấy có thể cảm thấy đậu hũ thối ăn ngon, vậy có thể thấy quán này thật sự rất thành công!
Giang Mị nói: “Sao, ngon không?”
“Rất ngon.” Tưởng Đan Ni gật đầu.
Giang Mị nói: “Chủ quán quán đậu hũ thối này dùng cách làm đặc biệt mới có thể là ra đậu hũ thối ngon thế này.”
“Nhưng vì sao ở nơi khác tớ không ăn được đậu hũ thối ngon thế này?”
Giang Mị đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Lúc