“Các vị khán giả, bây giờ chúng ta sẽ tới gian hàng đậu hủ thối thôn Đại Long… ôi… mùi này thật nồng…” Nữ phóng viên sắp bị mùi vị này của đậu hủ thối bức đến điên rồi!”
Thế nhưng cô ta có đạo đức nghề nghiệp, vẫn lựa chọn tiếp tục tiến hành phỏng vấn.
Liễu Nhã nói: “Mùi vị rất nồng, rất thối, người bình thường thật sự khó chấp nhận nổi, nhưng ngay tại hiện trường lại có nhiều người thích ăn như thế, chắc chắn mùi vị vô cùng tốt!”
Liễu Nhã xếp hàng phía sau những người yêu thích món ăn ngon khác.
Không bao lâu sau cũng đến lượt cô ta.
Triệu Đại Vĩ nhìn thấy Liễu Nhã, mặc một bộ váy dài thêu tao nhã, hơn nữa còn cầm micro của đài truyền hình Phong Lâm, lập tức cười nói: “Chào cô, đây là đậu hủ thối của cô, mời cô nếm thử.”
Tiền Mỹ Lâm cũng khẩn trương.
Lại là phóng viên!
Cô ấy lặng lẽ kéo vạt áo sơ mi của Triệu Đại Vĩ, sợ mình sẽ nói sai hay làm sai chuyện gì trước mặt máy quay phim.
Liễu Nhã cầm đũa lên, gắp một miếng đậu hủ thối bỏ vào trong miệng.
“Ôi” Thưởng thức được miếng đậu hủ thối thơm ngon, mềm mại, còn mang theo nước sốt đậm đà, Liễu Nhã cảm thấy món này ăn vô cùng ngon, hơn nữa còn cho người khác cảm giác rất đáng nhớ.
Ngay sau đó cô ta quay về phía máy quay phim, nói: “Đây là món đậu hủ thối ngon nhất, quá đã, chẳng trách sao có nhiều người thích ăn như thế!”
“Đúng rồi, ông chủ, món đậu hủ thối này của anh, sao lại gọi là đậu hủ thối thôn Đại Long thế?” Liễu Nhã hỏi.
“Bởi vì chúng tôi là người của thôn Đại Long.”
“Hoá ra là như thế, cảm ơn, đậu hủ thối thôn Đại Long của các người vô cùng ngon, tôi cảm thấy đây hẳn là người vô địch cuộc tranh tài món ăn ngon lần này!”
Nếu không phải như thế, chắc chắn cô ta sẽ nói thêm mấy câu với Triệu Đại Vĩ, thuận tiện ăn thêm đậu hủ thối của Triệu Đại Vĩ một chút!
“Chao ôi!”
“Thật sự rất ngon!” Sau khi đã rời khỏi gian hàng của Triệu Đại Vĩ, Liễu Nhã vẫn nhớ mãi không quên đậu hủ thối của Triệu Đại Vĩ!
Nhân viên cầm máy quay phim cũng trợn tròn mắt.
Anh ta chưa từng thấy, Liễu Nhã luôn luôn nhớ về đồ thối.
Sau khi Liễu Nhã rời đi, người tới thưởng thức đậu hủ thối thôn Đại Long còn nhiều gấp mấy lần!
“Đài truyền hình cũng đã phỏng vấn, còn nói? Chắc chắn ăn ngon!”
Một đám người ùa lên!
Các gian hàng trước mặt cũng có thể so sáng với các tu viện, còn bên phía Triệu Đại Vĩ lại đông như trẩy hội!
Ngoài ra còn có một gian hàng tương đối nổi bật chính là gian hàng của khách sạn Thiên Duyệt.
Đầu bếp hàng đầu quốc gia vẫn rât có tài.
Ngô Thanh Sơn ở bên cạnh quan sát, anh ta vốn tràn đầy hy vọng đối với việc bên phía mình sẽ giành hạng nhất cuộc tranh tài món ăn ngon, thế nhưng khi thấy bên phía Triệu Đại Vĩ sôi nổi như thế, anh ta cảm thấy mình bị dạy làm người!
“Lại có thể hấp dẫn nhiều người như thế… bây giờ mọi người làm sao thế? Hay là người ở Phong Lâm cũng hết thuốc chữa như thế?” Vẻ mặt Ngô Thanh Sơn vô cùng khó coi.
Phó thị trưởng Ngô Hải đến xem cuộc tranh tài món ăn ngon này cũng bị gian hàng nhỏ của Triệu Đại Vĩ hấp dẫn.
“Kia là…”
Ngô Hải đang định đi, nhưng khống chế động tác của mình.
Ông ta cho người khác cảm giác công bằng, thế nhưng ông ta tạm thời không thể gặp mặt Triệu Đại Vĩ.
Nếu không mọi người sẽ cảm thấy giải thưởng của Triệu Đại Vĩ là do dựa vào quan hệ mới có được.
Thế là.
Hai ba giờ trôi qua.
Cuộc tranh tài thức ăn ngon tuyên bố đã đến lúc bước vào giai đoạn đánh giá.
Khâu đánh giá là lựa chọn ra mấy món ăn được hoan nghênh nhất, sau đó giám khảo sẽ bình chọn hạng cuối cùng!
Mà món ăn được hoan nghênh nhất có thể được nhìn thấy qua số người.
Chỉ chốc lát sau mười món ăn đến từ mười gian hàng nhanh chóng được chọn ra, bước vào khâu bình chọn cuối cùng.
“Chúc mừng, đậu hủ thối của cậu trở thành một trong mười món ăn được hoan nghênh nhất, cũng được bước vào giai đoạn bình chọn!” Nhân viên làm việc chạy tới, mời Triệu Đại Vĩ mang đậu hủ thối lên sân khấu, tham gia đợt bình chọn cuối cùng.
Tiền Mỹ Lâm mừng như điên: “Đại Vĩ, chúng ta thật sự bước vào giai đoạn cuối cùng rồi!”
Nhưng vừa nghĩ tới cam kết vừa rồi với Triệu Đại Vĩ, mặt cô ấy không khỏi đỏ hơn, trong lòng vô cùng ngượng ngùng.
Triệu Đại Vĩ mang đậu hủ thối lên bàn.
Nhưng lại dùng nắp đậy lại tránh để mùi thối làm ảnh hưởng tới mùi vị của món ăn khác.
Nhưng món này thật sự thối, cho dùng có đậy nắp lại cũng có chút mùi bay ra.
Khi Triệu Đại Vĩ mang đậu hủ thối lên bàn giám khảo, những món ăn khác cũng nhanh chóng bị mất màu, dường như mất đi vị ngon vốn!
Món ăn bên phía khách sạn Thiên Duyệt là một phần cá kho, vô cùng thơm!
Khách sạn Thiên Duyệt tràn đầy lòng tin, cảm thấy hạnh nhất chắc chắn là của bọn họ!
Nhưng món cá kho này đặt cùng một chỗ với đậu hủ thối của Triệu Đại Vĩ nhanh chóng chẳng còn thơm nữa!
Có hơi bị trộn mùi!
Giám khảo thưởng thức mười món ăn, sau đó mỗi một người viết tên của ba món ăn trong lòng mình xuống.
Cuối cùng sẽ do phó thị trưởng Ngô Hải tự mình tuyên bố kết quả cuộc tranh tài lần này!
Ngô Hải nhận được kết quả, cầm micro đứng lên chính thức tuyên bố: “Tôi tuyên bố, hạng ba của cuộc tranh tài món ăn ngon này chính là vịt quay đặc chế của Vương Thị.
Chất thịt mềm non, mùi vị thơm, mọng nước trong miệng, là một món ngon rất hiếm có!”
“Hạng