Nguyên Sở Tinh giải thích: “Chủ yếu là cha tôi bị choáng váng đầu, cả ngày không hề có tinh lực và đôi khi bỗng đứng cũng đứng không vững.”
“Đi bệnh viện thì họ nói là huyết khí không đủ, gan thận đều xuất hiện vấn đề nhưng không phải rất nghiêm trọng, cần phải tĩnh dưỡng.”
“Nhưng cha tôi cực kì bận bịu nên mấy năm nay không có cách nào nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, vì vậy bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng.”
Nguyên Sở Tinh nói sơ qua về tình huống của Nguyên Hải Sơn cho Triệu Đại Vĩ nghe một lần.
Triệu Đại Vĩ hơi suy nghĩ.
“Chị đợi chút.” Triệu Đại Vĩ nói: “Chị dâu, chị có thể cầm bình rượu thuốc dưới giường em đến đây không?”
“Là bình rượu thuốc kia?”
Mặt Tiền Mỹ Lâm hơi ửng đỏ lên, hiển nhiên là ngay lập tức hiểu thứ mà Triệu Đại Vĩ nói đến là gì.
Tiền Mỹ Lâm vào phòng, cầm rượu thuốc Dương Hoả mà lần trước Triệu Đại Vĩ đã điều chế xong ra!
“Là cái này à?”
Tiền Mỹ Lâm khó mà che giấu hai má đỏ hây hây và hơi nóng lên.
“Đúng.”
Triệu Đại Vĩ nhận lấy bình rượu, sau đó đưa cho Nguyên Sở Tinh: “Thứ này hẳn là có thể tạo ra tác dụng rất tốt cho bệnh của cha chị.
Nhưng nếu muốn khỏi hẳn thì phải tiến hành điều trị những thứ khác.”
“Nếu cha chị đã đưa ra thành ý, vậy chúng ta đi thôi.”
“Cảm ơn Triệu tổng!” Nguyên Sở Tinh vui đến muốn nhảy lên, sau đó vào lúc nhận lấy bình rượu thuốc thì vô tình hay cố ý mà đụng vào tay Triệu Đại Vĩ một chút.
Triệu Đại Vĩ cũng không biết rốt cuộc Nguyên Sở Tinh là cố ý hay vô ý, chỉ đành xem nhẹ chi tiết này.
Nguyên Sở Tinh dẫn Triệu Đại Vĩ đi đến xe Jaguar của mình.
Triệu Đại Vĩ nói: “Là cha chị kêu chị điệu thấp một chút sao?”
“Ừ, xem ra Triệu tổng thích tôi điệu thấp một chút.” Nguyên Sở Tinh cười nhẹ nhàng: “Vậy thì Triệu tổng, sau này tôi sẽ tiếp tục điệu thấp!”
Nguyên Sở Tinh lái xe đến dinh thự họ Nguyên!
Lúc này, Ngô Thanh Sơn đã mời bác sĩ có tiếng ở tỉnh lị và nhanh chóng chạy đến Phong Lâm.
Vốn dĩ anh ta muốn mời bác sĩ có tiếng ở thủ đô nhưng thời gian không còn kịp nữa nên chỉ đành lùi lại cầu người này.
Chỉ là dù thế thì thời gian vẫn không kịp.
Vì cản trở Triệu Đại Vĩ và vào nhà Nguyên Hải Sơn trước anh một bước, Ngô Thanh Sơn cũng đã nghĩ đến một chủ ý.
“Anh Bồi Phong, bây giờ Nguyên Sở Tinh rất gần gũi với một người đàn ông ở nông thôn.
Dựa theo tin tức mà tôi thu được, cô ta đã hai lần đích thân lái xe đến nông thôn đón người.”
Kim Bồi Phong là con trai lớn của ông chủ tập đoàn Vạn Hoà thành phố Phong Lâm, bình thường mến mộ Nguyên Sở Tinh.
Nguyên nhân gần đây Ngô Thanh Sơ quen biết Kim Bồi Phong cũng là vì Nguyên Sở Tinh.
Lúc đó Kim Bồi Phong còn đứng ra hỏi thăm anh ta là người nào.
Sau khi biết được anh ta là người của gia tộc lớn đến từ thủ đô thì Kim Bồi Phong mới hơi thu liễm một chút nhưng vẫn còn chút địch ý với Ngô Thanh Sơn.
Ngô Thanh Sơn xem thường Kim Bồi Phong nhưng hiện tại lúc cần dùng đến anh ta thì không ngại thanh minh một chút rằng thật ra mình và Nguyên Sở Tinh không có quan hệ gì.
Còn thuận tiện nói thêm rằng Nguyên Sở Tinh thân cận với Triệu Đại Vĩ.
Quả nhiên Kim Bồi Phong nghe xong thì tức giận đi tìm Triệu Đại Vĩ tính sổ.
“Một tên đến từ nông thôn thôi mà cũng dám đoạt phụ nữ với bản thiếu giả!” Kim Bồi Phong lập tức kêu người đi bao vây xe Nguyên Sở Tinh dọc đường.
Vù vù!
Khi xe Nguyên Sở Tinh vừa chạy đến đường cái ở thành phố thì bỗng có mấy chiếc xe trực tiếp chắn trước xe cô ta!
Nguyên Sở Tinh dừng xe ngay lập tức, cau mày bước ra hỏi: “Các người làm gì đấy?”
“Sở Tinh, tôi nghe nói cô đến nông thôn đón một tên nhà quê nên đặc biệt chạy đến!” Kim Bồi Phong duỗi đầu ra muốn nhìn rõ xem tên nhà quê nào ngồi trong xe.
Nguyên Sở Tinh vô cùng tức giận: “Kim Bồi Phong, anh điên rồi à, tôi đón người nào thì liên quan gì đến anh!”
“Sao không liên quan đến tôi! Tôi và cô là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với nhau, cô muốn gặp nhân vật lớn như Ngô Thanh Sơn thì tôi không ngăn cản nhưng ngày nào cô cũng ở cùng một chỗ với tên nhà quê thì tôi có nghĩa vụ đứng ra ngăn cản!”
Dứt lời, anh ta còn tức giận nói tiếp: “Tên nhà quê ngồi trong xe mau bước ra, đừng để tôi phải ra tay!”
Triệu Đại Vĩ nghe thế cũng lẳng lặng từ trong xe bước ra.
Nhưng anh không quen biết Kim Bồi Phong, bỗng chốc mang theo chút ghét bỏ mà hỏi Nguyên Sở Tinh một cách lãnh đạm: “Anh ta là ai?”
Nguyên Sở Tinh đáp: “Anh ta là Kim Bồi Phong, con trai ông chủ tập đoàn Vạn Hoà.”
“Ngại quá Triệu tổng, vì chuyện của tôi mà ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.” Bây giờ Nguyên Sở Tinh hận Kim Bồi Phong, hận đến mức muốn để cái đầu của anh ta vào trong bồn cầu giật nước.
“Kim Bồi Phong, anh đừng kiếm chuyện.
Đây là Triệu tổng của khách sạn Trường Ca Thái Vi, tôi mời anh ấy cũng là vì cha tôi.” Nguyên Sở Tinh nghiêm mặt nói: “Mau lái xe tránh ra!”
“Triệu tổng của khách sạn Trường Ca Thái Vi?” Kim Bồi Phong nghi ngờ: “Tôi chỉ từng nghe nói đến Lâm tổng Lâm Tuyết Nhã, tên đó tính là gì.
Hơn nữa, một tên nhà quê dù có tiền cũng chỉ là nhà quê!”
“Sở Tinh, dòng dõi thư hương như chúng