Triệu Đại Vĩ và Nguyên Sở Tinh rời đi.
Vừa đến cửa đã thấy Kim Bồi Phong lửa giận bừng bừng đứng ở cửa nhà họ Nguyên, dáng vẻ như sắp đi vào.
Kim Bồi Phong sững sờ!
Sau đó bừng bừng lửa giận nói: “Sở Tinh, cô đánh tôi một bạt tai, tôi muốn tìm cô tính nợ đây! Tôi chặn xe cô sao? Cô muốn đánh rớt răng cấm của tôi?”
Thì ra, thận khí Kim Bồi Phong suy yếu, răng cấm đã lung lay, kết quả trước đó bị Nguyên Sở Tinh tức giận tát một bạt tai, thế là răng cấm rụng mất.
“Xảy ra chuyện gì?” Nguyên Hải Sơn cũng đến cửa phát hiện hiện Kim Bồi Phong rất tức giận, bèn hỏi.
“Bồi Phong, sao vậy?”
Thấy Kim Bồi Phong ôm một bên mặt, ông ta ngạc nhiên hỏi.
“Chú Nguyên, vì tên nhà quê này, cháu bị Sở Tinh tát! Một tát này đánh rớt một cái răng cấm của cháu!” Kim Bồi Phong nhìn Nguyên Hải Sơn, cảm thấy mình thấy được tia hy vọng rồi.
Nhà họ Kim và nhà họ Nguyên có giao tình, quan hệ giữa hai nhà cũng tốt.
Kim Bồi Phong tin rằng Nguyên Hải Sơn chắc chắn không vì người ngoài mà làm mất mặt Kim Bồi Phong!
Nhưng.
“Nhà quê…” Nguyên Hải Phong nheo mắt: “Cháu nói Triệu tổng sao?”
“Đúng, chính là nhóc con này, nó mắng cháu bệnh thần kinh! Chú Nguyên, chú nhất định phải làm chủ cho cháu, dạy dỗ tên nhà quê này!” Kim Bồi Phong độc ác nhìn Triệu Đại Vĩ.
Chát!
Nguyên Hải Sơn nghĩ nghĩ, thế là giơ tay tát Kim Bồi Phong một tát, còn tát vào nơi Nguyên Sở Tinh tát lúc nãy.
“A!”
Kim Bồi Phong bị đánh gào lên đau đớn, nhìn về phía Nguyên Hải Sơn, cảm thấy vô cùng uất ức và khó tin.
Nguyên Hải Sơn nói: “Triệu tổng, Kim Bồi Phong không hiểu chuyện, hy vọng cậu đừng tức giận.
Tôi đã dạy dỗ nó rồi, tin chắc sau này nó sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa!”
Ông ta sợ Triệu Đại Vĩ tức giận.
Triệu Đại Vĩ nói: “Nhân vật cỏn con mà thôi, tôi sẽ không để ý đâu.”
Vừa hay Ngô Thanh Sơn cũng dẫn bác sĩ tỉnh lị Mã Đức Luân ra tới, đứng sau Triệu Đại Vĩ không xa.
Triệu Đại Vĩ thuận thế nhìn Ngô Thanh Sơn.
Ngô Thanh Sơn tức giận nói: “Cậu có ý gì? Chẳng lẽ tôi không đáng để cậu tôn trọng?”
Anh ta ghét nhất là bị người khác coi thường, nhất là người này, Triệu Đại Vĩ là người trước đây anh ta rất coi thường.
Triệu Đại Vĩ lắc đầu, không trả lời Ngô Thanh Sơn.
“Đi thôi.” Câu này anh nói với Nguyên Sở Tinh.
“Được!”
Nguyên Sở Tinh lái xe chở Triệu Đại Vĩ về, vẫn lái chiếc Jaguar trước đó.
Nguyên Sở Tinh vừa lái xe vừa nói: “Triệu tổng, tôi có thể gọi anh là anh Vĩ không?”
“Tùy cô!”
“Anh Vĩ, tôi muốn biết, bình thường anh đều uy phong, nghiêm túc vậy sao? Dáng vẻ chữa bệnh của anh hôm nay thật sự rất đẹp trai, vả lại trông anh rất điềm tĩnh.”
Nguyên Sở Tinh quan sát Triệu Đại Vĩ rất lâu.
Dù là chuyện Kim Bồi Phong gây náo động hay chuyện Mã Đức Luân sỉ nhục, Triệu Đại Vĩ đều rất lạnh nhạt, không có cảm xúc gì đặc biệt.
Biểu cảm như vậy khiến Nguyên Sở Tinh vẫn luôn kiêu ngạo cảm thấy vô cùng si mê.
“Tôi?” Triệu Đại Vĩ khẽ thở dài: “Đáng để tức giận hay không mày thôi.
Bình thường tôi sẽ không tức giận, nhưng chuyện có thể khiến tôi tức giận tôi vẫn tức giận như người bình thường.”
“Thật ư?”
Nguyên Sở Tinh rất muốn xem thử Triệu Đại Vĩ nổi cơn thịnh nộ có dáng vẻ thế nào.
“Ừ.” Triệu Đại Vĩ gật đầu.
“Đúng rồi anh Vĩ, anh thích đi xe sang không? Tuy đê điều tương đối tốt, nhưng xe sang cũng không phải tội nhỉ?” Nguyên Sở Tinh cảm thấy mình hơi uất ức, dù sao trước đó cũng lái xe sang đến, kết quả thái độ Triệu Đại Vĩ rất bình thường.
Triệu Đại Vĩ không khỏi cười, nói: “E là cô hiểu lầm rồi.”
“Tôi chỉ hơi để ý cô dẫn đội xe, ra quân ồ ạt, quấy nhiễu người trong thôn thôi.
Nếu cô tự lái xe đến tôi không để ý.”
“Với lại cô lái xe đụng người, vốn điểm ấn tượng trong lòng không cao rồi.”
“À…” Nguyên Sở Tinh nói: “Chuyện đụng phải người thật sự là lỗi của tôi, lúc đó trong lòng tôi đang sốt ruột muốn về nhà, lái xe hơi nhanh, lúc đó tối rồi,