Triệu Đại Vĩ nói xong, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Ngô Thanh Sơn.
Nếu như Ngô Thanh Sơn còn kiêu ngạo như thế, thế việc anh phải làm tiếp theo chính là giẫm sự kiêu ngạo của Ngô Thanh Sơn dưới chân mình.
Trên thực tế, anh sẽ có thể làm như thế từ sớm.
Nhưng bởi vì Nguỵ Tử Phù, anh cố gắn kiềm nén ý muốn ra tay của mình.
Nhưng dưới tình huống như thế, Ngô Thanh Sơn vẫn thua một cách hồ đồ, điều này không khỏi khiến Triệu Đại Vĩ nghi ngờ việc Ngô Thanh Sơn có năng lực hay không.
Ngô Thanh Sơn bị khinh thường, tâm trạng cực kỳ kém.
“Triệu Đại Vĩ, cậu đừng tưởng mình lợi hại.
Nếu như cậu ở thủ đô, cậu đã bị tôi bóp chết như bóp chết một con kiến từ lâu rồi!”
Triệu Đại Vĩ cảm thấy bất mãn với câu trả lời của Ngô Thanh Sơn, nhàn nhạt cười khẽ: “Phải không?”
Ầm!
Nụ cười của Triệu Đại Vĩ đột nhiên dần trở nên lạnh hơn, cơ thể thẳng tắp, tựa như cây giáo!
Một luồng khí thế khiến người ta sợ hãi bộ phát từ trên người của Triệu Đại Vĩ!
Ngô Thanh Sơn bị khí thế đột nhiên bộc phát từ người Triệu Đại Vĩ, sâu trong nội tâm không biết từ đâu dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Thậm chí anh ta còn cảm thấy nghi ngờ, Triệu Đại Vĩ bây giờ, có thể bóp chết anh ta giống như bóp chết một con kiến vậy!
Nguỵ Phương Ninh cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ đối với khí thế trên người Triệu Đại Vĩ.
Nhưng bà ta không nói gì, chỉ muốn xem phản ứng của con trai Ngô Thanh Sơn của mình.
Ngô Thanh Sơn nói: “Triệu Đại Vĩ, không phải cậu muốn xem động tác tiếp theo của tôi sao? Tiếp theo, tôi sẽ để cậu thấy, cái thứ thiên thời địa lợi nhân hoà kia của cậu, ở trước mặt tôi hoàn toàn không đáng nhắc tới!”
Triệu Đại Vĩ thấy thế, hoàn toàn nhận định được tình hình năng lực của Ngô Thanh Sơn, cảm thấy tuyệt vọng.
Vuổt trán, anh không biết làm sao: “Anh chỉ có một cơ hội cuối cùng, tự mình quý trọng đi.”
Đối với một người nói mãi không tỉnh mà nói, có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Cứ đánh cho anh ta tỉnh là tốt.
Triệu Đại Vĩ nói: “Ngô Thanh Sơn, chuẩn bị cho một trận thu lớn đi.
Đương nhiên anh cũng có thể nghĩ ra một số thủ thuật bổ sung, thế nhưng tôi khuyên anh không nên làm như thế.”
“Trước khi hành động, nhớ tìm hiểu phong cách làm việc của tôi trước!”
Nói xong, anh xoay người đối diện với Nguỵ Tử Phù và Nguỵ Phương Ninh: “Chuyện ở đây đã xong, tôi cũng không ở lại thêm nữa.”
“Đại Vĩ, anh không ở lại ăn cơm tối sao?” Nguỵ Tử Phù còn muốn giữ lại thêm một chút.
“Không cần, tránh cho vị thiếu gia nào đó, thấy tôi lại ăn không ngon miệng.”
“Đúng rồi, Nguỵ tổng, chắc hẳn là thời gian ở lại Phong Lâm không dài đúng không?” Triệu Đại Vĩ chợt nhớ tới, nói: “Tới Phong Lâm, không đến nhà tôi ở Phong Lâm xem một chút sao, tôi sẽ cảm thấy rất đáng tiếc.”
Gần đây Hứa Phương Ninh nghe nói đến không ít chuyện ở thôn Đại Long, đặc biệt là tua tháng chín, điều này khiến bà tya cảm thấy có hứng thú.
“Có cơ hội, chắc chắn phải xem một.” Nguỵ Phương Ninh nói.
Trái lại, Ngô Thanh Sơn còn làm ra vẻ rất có khí phách nói: “Trước khi tôi và mẹ rời khỏi đó, tôi sẽ nói cho cậu biết, tôi mạnh hơn sơ với tưởng tượng của cậu rất nhiều!”
Triệu Đại Vĩ từ chối cho ý kiến, quay đầu nhìn về phía Nguỵ Tử Phù bày tỏ mình phải rời khỏi.
Sau đó, anh đi về phía cửa.
Phùng Giai vội vàng theo sau, vẫn luôn đưa Triệu Đại Vĩ đến cửa: “Đại Vĩ, chuyện của cô Tử Phù, thật sự đã khiến cậu phí tâm rồi.
Nếu không phải vì cô Tử Phù, cậu cũng sẽ không bị động như thế.”
“Chị Giai, không cần khách sáo với tôi như thế.
Hơn nữa, Ngô Thanh Sơn không gây phiền phức được cho tôi, cùng lắm cũng chỉ khiến tôi tốn thời gian một chút thôi.”
“Hì hì, hì hì.”
Phùng Giai cười tủm tỉm, dùng cánh tay cố ý cà Triệu Đại Vĩ một chút: “Chị thưởng thức sự tự tin của cậu.”
Triệu Đại Vĩ cảm nhận được cánh tay mềm mại của Phuòng Giai, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác rung động.
Nhưng biết Phùng Giai cố ý trêu chọc anh, anh cũng không nói chuyện lúc này, chỉ nói: “Chị Giai, tôi về đây.”
“Về đi, nếu không có gì thì có thể đến nơi này chơi.” Phừng Giia đứng ở cửa, đưa mắt nhìn Triệu Đại Vĩ rời đi.
Chờ tới khi bóng người Triệu Đại Vĩ hoàn toàn biến mất, cô ấy mới tự nhủ: “Đại Vĩ này, rõ ràng chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng khí thế lại lợi hại giống mấy đại sư mấy chục tuổi vậy, khiến trái tim của người ba mươi tuổi như mình loạn nhịp rồi.”
…
Triệu Đại Vĩ cũng không về nhà vào lúc này.
Anh suy nghĩ một chút, xoay người đến nhà Phan Diễm Hồng.
Lần này, nếu anh đã tuyên bố, chỉ cho Ngô Thanh Sơn một cơ hội cuối cùng, thế Ngô Thanh Sơn đương nhiên không thể có thêm một cơ hội nào.
Vì thế, Triệu Đại Vĩ muốn cắt đứt hoàn toàn đường lui của Ngô Thanh Sơn.
Mà nếu muốn cắt đứt đường lui của Ngô Thanh Sơn, Phan Diễm Hồng là một mắt xích rất quan trọng.
Gõ cửa một cái.
Phan Diễm Hồng mở cửa, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc, ngay sau đó cung kính kêu lên: “Triệu tổng!”
Triệu Đại Vĩ nhìn thấy Phan Diễm Hồng cũng không trang điểm, tóc tai rối bời, mặc một bộ váy dài cổ tròn, dưới cổ đắp một lớp bùn trắng, cái rãnh động lòng người kia càng khiến ánh mắt người ta lõm sâu.
“Chị Diễm Hồng, chị đang thả rông đó sao?” Triệu Đại Vĩ cười hỏi.
“Tôi đang không có việc, cũng chỉ có thể đợi ở nhà.
Triệu tổng, cậu nói xem tôi chỉ ở nhà, có cần phải ăn mặt nghiêm túc