"Đến xem chứ, đương nhiên sẽ đến xem! Nhưng mà thỉnh thoảng tôi sẽ đi kiểm tra nên tôi sẽ không nói cho các cô biết thời gian tôi đến!" Triệu Đại Vĩ muốn kiểm tra tạm thời!
"Triệu tổng, anh thật xấu tính." Giang Mị đã nghe ra ý của Triệu Đại Vĩ, rõ ràng là đề phòng bọn họ bày trò!
Trong lòng Triệu Đại Vĩ nói rằng tôi có xấu tính đâu!
Hơn nữa, giọng nói của Giang Mị vốn rất dễ thương, lại thêm câu: "Anh thật xấu tính." Càng làm cho cái mặt mo của Triệu Đại Vĩ cứng đờ.
"Triệu tổng, anh đừng lo lắng, bất cứ khi nào anh đến, bên phía tôi và Đan Ni tuyệt đối sẽ không khiến cho anh thất vọng!" Giang Mị vô cùng tự tin.
Vì buổi khai trương cửa hàng đậu hũ thối ngày mai, bọn họ đã chuẩn bị từ rất lâu.
Lần này, cửa hàng đậu hũ thối có thể bán hai loại đậu hũ thối.
Một loại là đậu hũ thối bình thường mà Triệu Đại Vĩ bán lần đầu ở thôn Đại Long có mùi hơi thối nhưng ăn rất ngon.
Loại còn lại là món đậu hũ vô cùng thối mà Triệu Đại Vĩ tham gia cuộc thi ẩm thực và giành giải nhất.
Loại đậu hũ thối này có thể bốc mùi khắp xung quanh.
Mà hai loại đậu hũ thối này cũng phục vụ cho những sở thích khác nhau của mọi người và cũng thu hút sự tò mò của mọi người về món đậu hũ thối ở thôn Đại Long.
Cúp máy.
Giang Mị nói với Tưởng Đan Ni người cùng nhau thuê: "Ngày mai là ngày khai trương cửa hàng đậu hũ thối, chúng ta chắc chắn phải mở cửa hàng thật tốt làm cho Triệu tổng lau mắt mà nhìn!"
Tưởng Đan Ni khẽ gật đầu.
Nghĩ đến Triệu Đại Vĩ nhìn thấy cửa hàng đậu hũ thối mở cửa vào ngày mai, sau đó cô ấy lộ ra vẻ đắc ý, khuôn mặt hơi đỏ vừa vui mừng vừa ngượng ngùng.
...!
Cuối cùng.
Cửa hàng đậu hũ thối đã khai trương!
Trước cửa hàng có rất nhiều hoa, trên mặt đất trải một tấm thảm đỏ.
Trên thảm đỏ, bây giờ có một nhóm người yêu thích món đậu hũ thối đang chờ hai người Giang Mị mở cửa.
Giang Mị và Tưởng Đan Ni đã có mặt.
"Cuối cùng cũng mở cửa rồi hả?" Mọi người đều cảm thấy thời khắc chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng đến!
"Đã khiến cho mọi người chờ lâu rồi, giờ làm việc của chúng tôi từ tám giờ sáng đến chín giờ tối." Giang Mị chủ động giải thích với mọi người.
Tưởng Đan Ni đi xử lý các nguyên liệu và dụng cụ trong cửa hàng.
Giang Mị tiếp tục lắng nghe những thắc mắc của mọi người về cửa hàng đậu hũ thối.
Mọi người lần lượt hỏi: "Món đậu hũ thối ở đây của các cô có phải là đậu hũ thối chính thống của thôn Đại Long không?"
"Tôi muốn loại đậu hũ thối đoạt giải nhất trong cuộc thi ẩm thực, ở đây có không?"
Giang Mị nghe xong, nở một nụ cười rạng rỡ và xinh đẹp nói: "Ở đây chúng tôi có hai loại đậu hũ thối.
Một loại đậu hũ thối có mùi vị nhẹ hơn một chút, nhưng ăn rất ngon; còn một loại đậu hũ thối nữa chính là loại đậu hũ thối đoạt giải nhất, mùi vị vô cùng thối, nhưng ăn càng ngon hơn!"
"Hai loại này đều là đậu hũ thối chính thống của thôn Đại Long! Vì vậy, mọi người muốn loại nào?" Giang Mị cười hỏi.
"Tôi muốn loại vô cùng thối!"
"Tôi cũng muốn loại vô cùng thối!"
"Tôi muốn ăn loại nhẹ hơn một chút!"
Giang Mị nói: "Được rồi, mọi người đừng lo lắng, chúng tôi sẽ bắt tay vào làm ngay lập tức!"
Đậu hũ thối không phải là làm trực tiếp mà phải chiên, cũng chắc chắn sẽ tốn thời gian.
Hai người Giang Mị và Tưởng Đan Ni nhìn thấy mọi thứ đã sẵn sàng, vì vậy bọn họ lấy đậu hũ thối ra khỏi nước muối và bắt đầu chiên.
Giang Mị phụ trách làm loại đậu hũ vô cùng thối; còn Tưởng Đan Ni làm loại có mùi vị nhẹ hơn.
Hai người phân công nhau làm việc.
Ôi trời ơi!
Rõ ràng là lúc bận rộn nhất khi vừa mới khai trương, Giang Mị và Tưởng Đan Ni mở cửa hàng trong vòng một tiếng.
Hai người họ cùng nhau làm, bọn họ đã bán được gần một trăm phần đậu hũ thối!
May mà vì có thể chiên nhiều phần đậu hũ thối cùng một lúc nên hai người cũng không quá bận rộn.
Sau một tiếng, cuối cùng đám đông cũng giảm bớt một chút.
Tưởng Đan Ni nói: "Chúng ta vừa bán được gần một trăm phần đậu hũ thối có phải không?"
"Ừ, chắc thế!" Giang Mị rất vui vẻ nói: "Nếu Triệu tổng có thể nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi thì quá tốt!"
"Không nhìn thấy cũng không sao, chúng ta có thể lộ ra tiền kiếm được!"
Tưởng Đan Ni thử tính xem, một phần đậu hũ thối này là mười tệ, một trăm phần đậu hũ thối, vậy chính là một nghìn tệ!
Mới chỉ mở cửa một tiếng mà bọn họ đã kiếm được một nghìn tệ!
Ngoài ra.
Bởi vì thực sự quá bận rộn, thêm cả công việc kinh doanh ở cửa hàng rất tốt nên Tưởng Đan Ni và Giang Mị đã quyết định tuyển người.
Như vậy, điều này có lợi cho việc tiếp theo, bọn họ phải triển khai biến đổi hoạt động của công ty.
Nhưng mà.
Đúng lúc bọn họ vui vẻ, các cửa hàng xung quanh lại không quá vui.
Trong đó, một ông chủ cửa hàng chạy tới nói: "Đậu hũ thối của các cô thật sự quá thối, cô có thể bớt mùi một chút được không, ngược lại như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng tôi, hơn nữa tôi không thích loại mùi này!"
Giang Mị: "..."
Đây là điều mà bọn họ đã không xem xét.
Hơn nữa khi tính đến điều này, bọn họ cũng khó có thể giải quyết được.
Lúc này.
Rầm rầm!
Xe của Triệu Đại Vĩ dừng ở một bãi đậu xe bên đường, sau đó xuống xe.
"Là Triệu tổng đến!"
Hai mắt của Giang Mị và Tưởng Đan Ni sáng lên!
Triệu Đại Vĩ bước tới.
Ông chủ cửa hàng lúc