Lúc Diệp Thành Thu hơi thất thần với Triệu Đại Vĩ.
Đột nhiên, không biết Phan Diễm Hồng xuất hiện bên cạnh Diệp Thanh Thu từ bao giờ.
Phan Diễm Hồng nói: “Triệu tổng là người rất giỏi, theo cậu ấy, tuyệt đối không sai, mạnh hơn một mình cô dốc sức làm trong khách sạn này một nghìn một trăm lần!”
Diệp Thanh Thu vẫn luôn lạnh lùng, nhưng trong lòng cô ấy đã chấp nhận câu này.
Cô ấy nói: “Vậy chắc chắn là lợi hại, nếu không, cũng không thể khiến Phan tổng quy phục.”
Phan Diễm Hồng nhìn sắc mặt của Diệp Thanh Thu, đã rõ suy nghĩ trong lòng cô ấy: “Tôi biết, cô thật sự đang đợi một bằng chứng có sức nặng, đủ để chứng minh năng lực của Triệu tổng.”
“Đợi đi, mấy ngày này, cô có thể thấy được manh mối nhanh thôi.” Phan Diễm Hồng cười cười, trên mặt có lòng tin với Triệu Đại Vĩ, cũng có tán thưởng và thán phục.
Triệu Đại Vĩ hướng dẫn mấy đầu bếp xong, quay sang nhìn Diệp Thanh Thu và Phan Diễm Hồng.
Hai cô gái đứng cùng này, chắc chắn là phong cảnh mỹ lệ, vô cùng bổ mắt.
“Triệu tổng!” Phan Diễm Hồng nói: “Thật xin lỗi, lúc cậu đến, tôi không ở đây.”
“Không có gì, ngày mai quan trọng, hôm nay chị rất bận, tôi có thể hiểu được.”
“Cảm ơn Triệu tổng thông cảm.”
Sau đó, Phan Diễm Hồng giới thiệu Diệp Thanh Thu với Triệu Đại Vĩ.
Thì ra khách sạn Vân Hà này là khách sạn Diệp Thanh Thu mở ở đây sáu năm trước.
Nhưng chuyện làm ăn của khách sạn càng ngày càng sa sút, kinh doanh cũng ngày càng khó khăn, Diệp Thanh Thu thật sự không chống đỡ nổi.
Cũng trùng hợp, Phan Diễm Hồng lên tiếng muốn thu mua lại khách sạn này, cho Diệp Thanh Thu một bậc thềm xuống, nếu không cô ấy thật sự không biết tương lai làm thế nào.
Phải từ bỏ hay phải kiên trì.
Triệu Đại Vĩ nghe xong cũng bội phục Diệp Thanh Thu, dựa vào một cô gái duy trì khách sạn này sáu năm.
Sau đó Triệu Đại Vĩ nói với Diệp Thanh Thu: “Diệp tổng, cô yên tâm, khách sạn này sẽ không phá sản đâu.”
“Vả lại, chị Diễm Hồng cũng chỉ tạm thời quản lý ở đây.”
Triệu Đại Vĩ ám thị với Diệp Thanh Thu quyền quản lý khách sạn này trong tương lai vẫn nằm trong tay Diệp Thanh Thu.
Trong lòng Diệp Thanh Thu hơi dao động.
Cô là một người phụ nữ chí khí cao, nhưng từ lúc Triệu Đại Vĩ đến đến giờ, cảm nhận của cô ấy đối với Triệu Đại Vĩ cũng thay đổi chút chút.
Cô ấy hơi gật đầu, nói: “Tôi sẽ cố gắng điều hành khách sạn này!”
“Ừm, có vấn đề gì cứ nói với chúng tôi.” Triệu Đại Vĩ nhìn vào mắt Diệp Thanh Thu, nói: “Bây giờ không phải một mình cô, bên cạnh cô bây giờ còn có chị Diễm Hồng và tôi, với lại Lâm tổng Lâm Tuyết Nhã cũng là chỗ dựa của cô.
Diệp Thanh Thu lộ ra vẻ ngượng ngùng, gật đầu cười.
……
Hôm sau.
Cuối cùng trận chiến thật sự cũng bắt đầu rồi.
Quảng cáo của khách sạn Thiên Duyệt cũng ùn ùn kéo đến, tuyên truyền khắp Phong Lâm.
Bên khách sạn Vân Hà cũng gặp hời, khách sạn Thiên Duyệt và khách sạn Vân Hà gần đoạn đường tuyên truyền, tranh chuyện làm ăn của khách sạn Thiên Duyệt!
Với lại trải qua một đêm chiến đấu hăng hái, cuối cùng cũng treo biển hiệu chi nhánh của khách sạn Trường Ca Thái Vi dưới biển khách sạn Vân Hà!
Mà biển hiệu đơn giản này đủ để khách sạn Vân Hà thu hút được chuyện làm ăn tốt rồi!
“Ơ? Khách sạn Vân Hà thành chi nhánh của khách sạn Trường Ca Thái Vi rồi?”.
Harry Potter fanfic
“Khách sạn Trường Ca Thái Vi quá xe, mãi không đi được, lần này có thể thưởng thức món ở đây rồi.”
Không ít người đến khách sạn Vân Hà vì tên chi nhánh.
Triệu Đại Vĩ nói Vương Đại Trụ, không những gửi nấm và cá cho khách sạn Trường Ca Thái Vi mà còn gửi đến khách sạn Vân Hà.
Lúc này, Vương Đại Trụ hơi khó hiểu: “Vì sao lại gửi cho khách sạn Vân Hà…”
Triệu Đại Vĩ nói: “Vì bây giờ khách sạn Vân Hà cũng là của tôi!”
Vương Đại Trụ mở to mắt, giơ ngón cái khen Triệu Đại Vĩ: “Đỉnh!”
Cũng vì cá và nấm và thôn Đại Long, chuyện làm ăn của khách sạn Vân Hà, nhảy vọt lên độ cao không tệ.
Diệp Thanh Thu nhìn khách sạn đã lâu không đông khác, trong lòng cảm thán: “Tôi cố gắng sáu năm, không bằng Triệu tổng và Phan tổng cố gắng một ngày!”
Tuy trong lòng không phục.
Nhưng lần đầu thấy khách sạn có nhiều người đến như vậy, ít nhất trong lòng cô ấy vẫn rất bội phục, Triệu Đại Vĩ và Phan Diễm Hồng có thể tìm được nguyên liệu tốt như vậy, kỹ năng nấu nướng của Triệu Đại Vĩ cũng khá tinh xả!
“Hai từ khách sạn, quả nhiên phải giữ được dạ dày khách mới có thể giữ khách! Môi trường gì khác, phục vụ gì cũng không quan trọng bằng món ăn.” Diệp Thanh Thu hoàn toàn hiểu được.
Nơi khác.
Khách sạn Thiên Duyệt!
Hôm nay là ngày đầu tiên khách sạn Thiên Duyệt khai trương lại, Ngô Thanh Sơn đích thân đến khách sạn, muốn xem