Tôn Hồng Hồng dẫn Triệu Đại Vĩ vào phòng.
Nhân tiện, cô ấy bật đèn trong phòng lên, rồi lại quay người đi kéo rèm cửa sổ vào.
Triệu Đại Vĩ đứng sau lưng Tôn Hồng Hồng, nhìn dáng người mảnh khành, thon thả của cô gái này, còn cả những đường cong cơ thể nhấp nhô, trong lòng không khỏi cảm thấy vóc dáng của Tôn Hồng Hồng quả thật rất đẹp và cô cũng rất xinh xắn.
Sau khi kéo rèm cửa, Tôn Hồng Hồng quay người lại, phát hiện Triệu Đại Vĩ đứng sau, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa mừng thầm.
“Anh Đại Vĩ, nhìn gì vậy?”
Sự lúng túng bộc phát, Triệu Đại Vĩ cười nói: “Không nhìn gì cả, nhìn em kéo rèm cửa thôi.”
Trong lòng Tôn Hồng Hồng nghĩ không phải, rõ ràng là anh nhìn em.
Nhưng cô ấy không nói ra.
Cô ấy cúi đầu khẽ ngượng ngùng, đi đến bên giường, nói: “Thực ra miệng vết thương cũng không to, bị dao cắt vào, nhìn vào thì hơi sợ chút thôi, quả thực mẹ em nói phóng đại đấy.”
“Để anh xem nào.” Triệu Đại Vĩ lo lắng trên người Tôn Hồng Hồng sẽ để lại sẹo, đối với con gái mà nói đây là chuyện rất đáng sợ.
Tôn Hồng Hồng đành phải nhẹ nhàng cởi cúc áo, sau đó để lộ một bên vai trắng ngần, một màu trắng hệt như nõn sen mới nhú.
Dưới ánh đèn, bờ vai trắng nõn ấy thậm chí còn hiện lên sáng bóng rực rỡ.
Có điều, cùng với chiếc áo tiếp tục được kéo xuống, Triệu Đại Vĩ nhìn thấy một vết thương dài khoảng năm xăng-ti-mét trên cánh tay trái của cô ấy.
Vết thương quả thực không quá lớn nhưng bị cắt vào da, lại chảy không ít máu, nhìn qua hơi đáng sợ.
Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Có rượu cồn và miếng dán vết thương không? Anh khử trùng cho em, như vậy có thể giúp vết thương của em khỏi nhanh hơn.”
“Có.”
Tôn Hồng hồng vội vã lấy miếng dán vết thương từ trong ngăn kéo ra, sau đó lấy ra một bình rượu trắng ở dưới ngăn tủ.
“Ồ…” Triệu Đại Vĩ nhìn bình rượu trắng, lập tức nói: “Cũng được, anh lau cho em.”
Triệu Đại Vĩ đổ rượu trắng lên tay mình, sau đó dùng tay bôi lên vết thương của Tôn Hồng Hồng.
Tôn Hồng Hồng có thể cảm nhận được độ nóng ấm trên tay Triệu Đại Vĩ, trái tim nhỏ bé loạn nhịp.
Triệu Đại Vĩ cũng lờ mờ cảm nhận được.
Da của Tôn Hồng Hồng rất đẹp, nõn nà láng mịn, bôi lên như này cảm thấy vô cùng mịn màng và có tính đàn hồi.
Triệu Đại Vĩ thầm nghĩ không xong rồi, trong lòng anh đang tâm trí không yên.
May mà cũng chưa quên chính sự.
Anh truyền từng đợt long khí vào trong cánh tay của Tôn Hồng Hồng thông qua hành động viết vẽ, như vậy có thể thúc đẩy sự trao đổi chất giúp miệng vết thương lành nhanh hơn, hơn nữa sẽ không để lại sẹo.
“Ấy?”
Toàn thân Tôn Hồng Hồng cảm thấy sảng khoái, vui vẻ nói: “Anh Đại Vĩ, không đau nữa, mà hơi ngứa ngứa, xem ra sắp khỏi rồi.”
Cô ấy nghe nói, chỉ cần cảm thấy chỗ miệng vết thương ngứa ngứa thì chính là lúc vết thương đã sắp khỏi.
“Ngứa thì em đừng gãi nhé.” Triệu Đại Vĩ nhắc nhở.
“Biết rồi.” Trong lòng Tôn Hồng Hồng nghĩ sao lại nói đến chuyện ngứa ngáy này rồi.
Chữa trị xong cho Tôn Hồng Hồng, Triệu Đại Vĩ cũng tiện hỏi về tình hình khi cô ấy bị thương một chút.
Hóa ra là lúc nhóm thanh niên đi xe điện đang nhăm nhe chiếc vòng tay vàng của Triệu Lệ Cúc thì bị Tôn Hồng Hồng ngăn cản, kết quả đối phương trực tiếp lôi dao ra đe dọa để khiến cô ấy thấy sợ.
Mà chính nhát dao đó đã cứa vào cánh tay của Tôn Hồng Hồng.
“Em có nhớ mặt của bọn chúng không?” Triệu Đại Vĩ hỏi một câu then chốt.
“Nhìn thấy rồi, nhưng bây giờ em không nhớ rõ lắm, cũng không giỏi miêu tả ngoại hình.”
Tôn Hồng Hồng rất khó xử, cảm thấy việc phải hình dung ra dáng vẻ của một người là một việc vô cùng khó khăn.
“Được rồi, nếu đã như vậy thì không có cách nào khác.
Có điều, nếu anh gặp phải đám cướp đó, anh nhất định sẽ giúp em giáo huấn bọn chúng một trận.”
“Cảm ơn anh Đại Vĩ!” Tôn Hồng Hồng tin tưởng Triệu Đại Vĩ có thể làm được!
Chữa trị vết thương cho Tôn Hồng Hồng xong, Triệu Đại Vĩ đi về.
Có điều, vì Triệu Đại Vĩ đã đến nên mối quan hệ của cả nhà Tôn Hồng Hồng cũng dịu hẳn đi.
Trước đó Tôn Quyền Quý vẫn oán trách Trịnh Lệ Cúc một hồi, bây giờ cũng không nói gì nữa, ngược lại còn khuyên Trịnh Lệ Cúc đừng để chuyện này trong lòng, tạm thời cứ coi như chiếc vòng tay bị rơi mất.
Tâm tư của Trịnh Lệ Cúc cũng bình thản hơn nhiều.
Tôn Hồng Hồng nói: “Vẫn là anh Đại Vĩ lợi hại, anh ấy vừa đến là hai người tắt lửa luôn, anh ấy không đến thì e là đêm nay hai người cãi cọ không ngừng được mất.”
Trịnh Lệ Cúc nói: “Hồng Hồng, nếu con đã biết anh Đại Vĩ của con lợi hại thì sao còn không mau theo đuổi nắm lấy anh Đại Vĩ của con đi?”
“Theo đuổi như nào chứ, bên cạnh anh Đại Vĩ có nhiều gái đẹp lắm!”
“Cướp! Thật sự không được nữa thì ép buộc lên giường!”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con không phải loại người ấy…” Tôn Hồng Hồng đỏ mặt vội vã quay về phòng.
Ép buộc lên giường?
Cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi!.
Truyện Khác
...!
Một