Diệp Thanh Thu đang uống thuốc, thì phát hiện có người tới, cô ấy hoảng sợ.
Nhìn biểu cảm hoảng sợ của Diệp Thanh Thu, Triệu Đại Vỹ lúng túng gõ cửa giải thích: “Xin lỗi, tôi thấy cửa mới nên mới vào.”
Diệp Thanh Thu đối mặt với Triệu Đại Vỹ như vậy, còn có thể nói gì được, cô chỉ đành chấp nhận lời giải thích của Triệu Đại Vỹ.
Nhưng trong lòng không thoải mái lắm, cô cũng không dám nói ra, chỉ biết nhanh chóng bỏ lọ thuốc vào ngăn kéo.
Những động tác này, đều bị Triệu Đại Vỹ nhìn thấy.
Triệu Đại Vỹ hơi do dự hỏi: “Tổng giám đốc Diệp, cô hiểu thế nào là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài không?”
Nghe vậy Diệp Thanh Thu đỏ mặt.
Trong lòng thấm nghĩ, Triệu Đại Vỹ muốn chơi quy tắc ngầm với cô sao?
Diệp Thanh Thu cố làm ra vẻ lạnh lùng, lắc đầu một cái: “Tôi không hiểu ý tổng giám đốc Triệu.”
Triệu Đại Vỹ cười nhạt: “Đứng trước mặt cô rõ ràng là một vị thần y, vậy mà có bệnh cũng không để thần y xem, lại qua loa uống thuốc.”
Diệp Thanh Thu thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Triệu Đại Vỹ muốn chơi quy tắc ngầm với cô, vậy cô cũng chỉ còn cách từ chức, rời khỏi đây.
Diệp Thanh Thu nói: “Tổng giám đốc Triệu, tôi không có bệnh gì, anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Triệu Đại Vỹ chỉ cười, cũng không nói gì.
“Tổng giám đốc Triệu, nhìn anh rất vui, bên kia có tiền triển rồi phải không?” Diệp Thanh Thu rất nhanh phản ứng lại, cô đổi đề tài.
Biết Diệp Thanh Thu còn nhiều băn khoăn, Triệu Đại Vỹ cũng không nói thêm nữa.
Đây là anh chưa ra tay nên cô ấy mới không tin!
Rõ ràng anh đã hai lần nhắc nhở cô ấy, là anh có thể chữa bệnh của cô ấy, nhưng Diệp Thanh Thu chỉ coi như gió thoảng bên tai.
Nếu anh còn tiếp tục nói, sợ rằng người ta sẽ nghĩ anh có ý đồ quấy dối.
Triệu Đại Vỹ thuận theo ý Diệp Thanh Thu, dời để tài: “Hôm nay tôi đi đến thị trấn Ngọc Hà, cũng chính là khách sạn Thiên Duyệt, nơi này bán rất nhiều ếch đá Ngọc Hà.”
Diệp Thanh Thu hơi tò mò, và suy tính.
Triệu Đại Vỹ tiếp tục nói: “Tôi đi đến thị trấn Ngọc Hà, phát hiện ếch đá Ngọc Hà, đa số đều bị người ta mua độc quyền rồi, chỉ còn một ít ếch đá, bị khách sạn Thiên Duyệt chê, mới đến lượt tôi.”
Nghe vậy, Diệp Thanh Thu liền hỏi: “Khách sạn Thiên Duyệt không phải ngu, nếu đã độc quyền, sao còn…”
Triệu Đại Vỹ phất tay.
Anh biết Diệp Thanh Thu muốn nói gì.
“Nghe tôi nói tiếp thì biết.”
Anh cười nói: “Nhà nuôi ếch đá duy nhất bị bỏ sót, là do ếch đá nhà bọn họ nuôi rất tanh.”
“Nếu sử dụng quá nhiều gia vị, thì sẽ mất đi mùi vị vốn có của ếch đá, nhưng nếu không sử dụng thủ đoạn đặc biệt, thì nó sẽ rất tanh.”
“Cho nên, những người xung quanh, đều không thích ếch đá của nhà bọn họ.”
“Nhưng mà, cô biết không?”
Triệu Đại Vỹ hơi đắc ý.
“Loại ếch đá bị chê này, thật ra là do bọn họ không biết nhìn hàng!”
“Loại ếch đá này, ta đã nhìn thấy trên sách cổ, nó tên thật là ếch đá Hà Đàm.”
“Ở phương diện y học, rất có giá trị, đặc biệt là về phương diện bổ thận tráng dương, có hiệu quả rất tốt! Hơn nữa dược tính lại ôn hòa, không mạnh!”
Dược tính của Trùng Dương Hỏa tương đối mạnh, lúc chế tạo thuốc cần dùng dược liệu khác để khắc chết, mới có thể đem thuốc phát huy được đến tác dụng lớn nhất, lại không làm tổn thương cơ thể.
Êchs đá thì không cần phức tạp như vậy, có thể luôn được.
Chỉ là khá khó ăn.
Bây giờ vấn đề khó khăn nhất đối với Triệu Đại Vỹ là làm thế nào đem dược liệu phối hợp, tạo ra thuốc bổ hoàn toàn tự nhiên, không thua kém bất cứ thứ thuốc bổ nào, kể cả nhục thung dung.
Đương nhiên.
Triệu Đại Vỹ không giải thích mấy thứ này với Diệp Thanh Thu.
Anh chỉ cần để Diệp Thanh Thu biết, thứ đồ này có thể dương âm, bổ dương là đủ rồi.
Tính cahcs Diệp Thanh Thu trong trẻo, lạnh lùng, nhưng lúc nghe được mấy chữ bổ thận tráng dương… Cô ấy vẫn hơi đỏ mặt.
Cô hỏi thẹn thùng, đưa ra nghi vẫn của mình: “Vậy tổng giám đốc Triệu, mặc dù loại ếch đá này có thể bổ thận tráng dương, nhưng lúc trước anh nói nó có mùi tanh…”
“Vấn đề này có thể giải quyết!”
Diệp Thanh Thu giật mình!
Nói cách khác, loại ếch đá này vừa ăn ngon, hơn nữa còn là thuốc bổ có công dụng cao?
Đầu Diệp Thanh Thu muốn nổ tung!
Trên thực thế, bây giờ có rất nhiều đồ bổ,