Triệu Đại Vĩ cũng không từ chối lời mời của Ngô Thanh Sơn, bởi vì chuyện của khách sạn Thiên Duyệt là bắt buộc!
“Được, tối mai tám giờ, không gặp không về.” Triệu Đại Vĩ thở phào nhẹ nhõm, như vậy sau này anh không cần phải tiếp tục phí công phí sức để duy trì địa vị của khách sạn Trường Ca Thải Vi ở Phong Lâm nữa rồi.
Nhận được tin tức tốt này xong, Triệu Đại Vĩ lập tức gọi điện thoại cho Phan Diễm Hồng: “Chị Diễm Hồng, Ngô Thanh Sơn đầu hàng rồi, khách sạn Thiên Duyệt bây giờ là của chúng ta.”
“Thật ư?” Phan Diễm Hồng không ngờ rằng mọi chuyện lại được giải quyết nhẹ nhàng như thế.
“Sao vậy, chị Diễm Hồng, chị lo rằng chuyện này quá nhanh sao?” Triệu Đại Vĩ cười hỏi.
Phan Diễm Hồng sẵng giọng: “Phụ nữ mà, ai chẳng thích từ từ rồi mới tới đích, nhanh quá chẳng phải là sẽ không thoải mái sao?”
Triệu Đại Vĩ nghe thấy vậy, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại thì, anh chỉ có thể im lặng không nói gì mà trợn mắt nhìn lên trời.
“Quay lại chuyện chính đi, nếu bây giờ khách sạn Thiên Duyệt lập tức quay về tay chúng ta thì hoạt động sắp tới có lẽ có thể giảm bớt đi một chút.”
“Thế thì chị và Diệp tổng nói chuyện với nhau đi, vị trí tổng giám đốc của khách sạn Vân Hà là do cô ấy đảm nhiệm, còn chị chuẩn bị làm tổng giám đốc của khách sạn Thiên Duyệt đi.”
“Được!” Phan Diễm Hồng cảm thấy mỹ mãn, đây chính là chuyện mà mấy ngày nay cô ta muốn làm.
Báo tin vui cho Phan Diễm Hồng xong, đương nhiên là Triệu Đại Vĩ cũng muốn báo tin vui cho cả Lâm Tuyết Nhã nữa.
Lâm Tuyết Nhã rất vui vẻ: “Đại Vĩ, cậu quả nhiên là rất lợi hại.
Chỉ là, theo tôi nghĩ thì, cuộc hẹn ở khách sạn Vọng Giang Lâu sợ là có điều uẩn khúc.”
Triệu Đại Vĩ cũng lo lắng chuyện này, nên nói: “Có lẽ là có đi, nhưng không làm khó được tôi đâu.”
Anh có thực lực, cho nên có khả năng nói ra được câu này.
Một ngày một đêm trôi qua.
Sáng hôm sau, Triệu Đại Vĩ đã ở chỗ nhà kính trồng dâu tây, hỗ trợ người ở đó trong hoạt động mở bán, tiếp thị mùa dâu tây này.
Lúc này, có một đôi tình nhân đi tới.
Triệu Đại Vĩ tiến tới chỗ bọn họ, hỏi bọn họ có muốn vào nhà kính hái dâu tây hay không.
“Năm mươi tệ nửa cân cơ à, có hơi đắt một chút…” Chàng trai kia nghe thấy cái giá phải trả xong, ngay lập tức xua tay, cậu ta cảm thấy giá đó hơi đắt.
“Không đắt đâu, dâu tây của chúng tôi ngon hơn mua ở ngoài nhiều.
Cậu chỉ cần thử một lần rồi sẽ phát hiện ra năm mươi tệ cho nửa cân dâu tây này không hề quá đáng một chút nào.” Triệu Đại Vĩ giải thích.
“Cho dù có ăn ngon thì tôi cũng không trả được ngần ấy đâu.” Chàng trai xua tay từ chối.
Chỉ là, cô gái đứng bên cạnh cậu ta dù ít dù nhiều cũng có suy nghĩ muốn nếm thử một chút.
Triệu Đại Vĩ hỏi thẳng: “Cô gái xinh đẹp, tôi cho cô nếm thử một lần miện phí nhé? Bình thường quả anh đào đã bán sáu mươi, bảy mươi, thậm chí là hơn một trăm tệ nửa cân rồi.
Dâu tây của tôi phải ngon như thế nào mới dám bán với giá năm mươi tệ nửa cân chứ.
Tôi đảm bảo, dâu tây của nhà tôi ăn ngon hơn cả quả anh đào!”
Anh đưa cho cô gái kia một vốc dâu tây.
Cô gái kia ăn thử một quả, lập tức nói: “Oa, thật sự là rất ngon!”
Cô ấy bèn nói với bạn trai đứng bên cạnh: “Nếu không thì chúng ta hái nửa cân mua về đi? Dâu tây này thật sự rất ngon đấy anh!”
“Được rồi.” Chàng trai kia bất đắc dĩ đồng ý với cô gái, đi vào trong nhà kính trồng dâu tây.
Chờ đôi tình nhân này đi vào trong xong, Triệu Đại Vĩ không khỏi cảm thán, làm đàn ông mà lại bị động quá, nhưng mà, kiếm tiền từ tay phụ nữ đúng là dễ hơn thật!
Tiền Mỹ Lâm đi tới, nói: “Đại Vĩ, cậu nghỉ ngơi một lát đi, ngày nào cũng vất vả như thế, nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, chỗ này giao lại cho tôi và mấy người bọn họ là được rồi.”
Tiền Mỹ Lâm tuyển được không ít phụ nữ trong thôn tới làm, thuê bọn họ hái dâu tây trả tiền công theo cân, thuận tiện trông coi nhà kính, phòng ngừa trường hợp có người vào phá hoại dâu tây.
Triệu Đại Vĩ cười cười: “Làm gì mệt đến thế.
Hơn nữa, kiếm thêm được một người khách là đã thêm được chút tiền rồi, còn có thể nhận được cả danh tiếng, sau này bọn họ ăn thấy ngon rồi còn đi giới thiệu giúp chúng ta nữa, đỡ phải quảng cáo.”
“Nhà kính trồng dâu này mới chỉ là bước đầu mà thôi, chúng ta còn phải mở rộng nó thêm nữa.” Triệu Đại Vĩ giải thích.
Tiền Mỹ Lâm tỏ vẻ đồng ý với ý kiến này.
Hơn nữa, trong đầu cô ấy còn đang ấp ủ một kế hoạch nữa, không biết có nên nói ra không.
Sau một hồi cân nhắc kĩ càng, cô ấy đỏ mặt nói kế hoạch