Trong căn phòng cũ chật chội, chỉ còn lại hai người Triệu Đại Vĩ và Triệu Tú Hoà.
Mặt của Triệu Tú Hòa rất đỏ.
Mặc dù cô ta không phải là gái chưa chồng nhưng dù gì cô ta cũng không quen Triệu Đại Vĩ, lại cộng thêm Triệu Đại Vĩ là một chàng trai trẻ tuổi, trẻ trung và mạnh mẽ, nên cô ta càng thấy hơi xấu hổ.
Nhưng cô ta lại sợ cơ thể sẽ có vết sẹo.
Đối với phụ nữ mà nói, trên cơ thể có sẹo là một chuyện vô cùng đau khổ.
Trong lòng cô ta hơi bối rối, nhưng rất nhanh đã hạ quyết tâm cởi quần áo ra, chỉ để lại hai cái sát bên trong nhất.
"Triệu tổng, cậu xem nhiều vết bầm tím như vậy, có thể chữa lành lại được không?" Triệu Tú Hoà ngượng ngùng.
Triệu Đại Vĩ ngây ra.
Chỉ thấy sau lưng, còn có trên chân của Triệu Tú Hòa, khắp nơi đều là vết sẹo.
"Đây toàn là những tên côn đồ đánh ư?" Triệu Đại Vĩ nhìn lên lưng của Triệu Tú Hoà, chỉ cảm thấy phát hoảng.
Nhưng Triệu Đại Vĩ cũng để ý có những dấu vết thật ra không phải vết thương mới mà là vết thương cũ!
Triệu Đại Vĩ lộ ra vẻ nghi ngờ.
Triệu Tú Hòa hơi do dự, gật đầu: "Cơ bản đều phải."
Triệu Đại Vĩ nghĩ rằng vấn đề này không nên hỏi sâu về vấn đề này, thế nên không tiếp tục hỏi tiếp.
Nhưng anh có thể đoán được những vết thương cũ này là do người khác làm.
Triệu Đại Vĩ bảo Triệu Tú Hòa nằm sấp xuống, như vậy anh có thể dễ dàng chữa trị.
Bởi vì vết bầm tím trên cơ thể của Triệu Tú Hòa khá nhiều, cho nên lần chữa trị này của Triệu Đại Vĩ tốn khá nhiều thời gian.
Trong khoảng thời gian này, mẹ của Triệu Tú Hòa có vào một lần.
Khuôn mặt của Triệu Tú Hòa đỏ lên ngay lập tức.
Người khác không biết mẹ mình có ý gì, cô ta còn không biết ư? Cô ta cảm thấy mẹ mình chắc chắn hơi lo lắng không biết Triệu Đại Vĩ có nhân cơ hội làm chuyện sai trái hay không.
Hoặc là lo lắng hai người trai đơn gái chiếc, cọ xát ra tia lửa.
Thật ra Triệu Đại Vĩ cũng nhận ra được một chút hàm ý bên trong nhưng anh không hề để ý.
Cây ngay không sợ chết đứng, Triệu Đại Vĩ tự hỏi lòng mình, anh không có ý gì khác với Triệu Tú Hòa.
Dù sao Triệu Tú Hòa cũng là phụ nữ đã có chồng.
Ngoài ra, vết thương trên người Triệu Tú Hòa ít nhiều cũng có liên quan đến anh, nếu như lúc anh chữa trị sinh ra suy nghĩ khác, vậy thì có gì khác súc sinh.
Tốn nửa tiếng đồng hồ, Triệu Đại Vĩ và Triệu Tú Hòa đi từ trong phòng ra, mà Triệu Tú Hòa cũng đã mặc quần áo vào.
Sau khi ra ngoài, mọi người không kìm được ngơ ngác!
Bởi vì có thể nhìn ra được rõ ràng sắc mặt của Triệu Tú Hòa đã đỡ hơn rất nhiều, thậm chí làn da cũng trắng nõn hơn trước rất nhiều.
Có lẽ là bởi vì long khí, làn da của Triệu Tú Hòa được long khí ngấm vào, cũng có hơi cải thiện.
Sau khi chữa xong, Triệu Đại Vĩ liếc nhìn Tiền Mỹ Lâm.
Tiền Mỹ Lâm hiểu ý, cô ấy mỉm cười lấy hai mươi nghìn tệ ra, nhét vào tay Triệu Tú Hòa: "Đây là một chút tấm lòng của Đại Vĩ và chúng tôi, làm liên lụy đến mọi người chúng tôi cũng rất có lỗi.
Mong cô hãy nhận lấy chút tiền này mua một ít thuốc bổ để giúp cơ thể hồi phục thật tốt."
"Thế này làm sao được…"
Triệu Tú Hòa lập tức ra vẻ từ chối.
Đầu tiên, người nhà họ Triệu bị số tiền này làm cho kinh ngạc, sau đó nghĩ một chút cũng cảm thấy không thể nhận lấy số tiền này.
Vừa nãy Triệu Đại Vĩ đã chữa trị cho Triệu Tú Hòa, nếu bây giờ lại nhận tiền thì có hơi giống ăn vạ, cố ý lừa bịp người ta.
Mắt thấy Triệu Tú Hòa và người nhà họ Triệu vẫn còn từ chối, Triệu Đại Vĩ bèn nói: "Nhận lấy đi, bởi vì chuyện của tôi mà chị Tú Hòa không thể không tới ở nhà mẹ đẻ, coi như số tiền này là bồi thường của tôi."
"Chú Triệu, và dì, hai người cầm lấy số tiền này chăm sóc chị Tú Hòa cho tốt."
Dưới sự kiên trì của Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm, cuối cùng nhà họ Triệu đã nhận lấy số tiền này.
Số tiền này đối với Triệu Đại Vĩ bây giờ mà nói, chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Nhưng đối với nhà họ Triệu, có thể là mấy tháng, thậm chí là nửa năm thu nhập.
Nhà họ Triệu cảm ơn ân huệ ngàn vạn lần.
Sau đó, đám người Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm từ nhà Triệu Tú Hòa trở về.
Triệu Kỳ nói: "Triệu Đại Vĩ, chuyện ở đây đã giải quyết xong rồi, tôi cũng đã thông báo cho anh, vậy nên tôi trở về đây."
"Có cần tôi đưa cô về không?" Triệu Đại Vĩ hỏi.
"Không cần, tôi tự đi xe về là được."
Triệu Đại Vĩ cạn lời: "Mặc dù tôi đã tiến